Trà chiều

Hãy để tôi kể em nghe một câu chuyện tình

Tôi đã có một người ở đây rồi, một người xây nhà cư ngụ trong trái tim tôi với diện tích chiếm đến ba phần tư cơ thể tôi, tâm hồn tôi. Người đó là chính em.

Published

on

Em yêu của tôi,

Tôi luôn muốn gọi em như thế. Dù rằng em đã nói, không biết ngày mai sẽ như thế nào, liệu ngày mai em có còn ý thức để nói chuyện với tôi được hay không, nhưng tôi biết ngày mai với tôi chỉ có một: em sẽ mãi hiện diện trong trái tim tôi dù có ở bất kì không gian địa lí nào, hữu hình hay vô hình, tỉnh thức trong hiện tại hay vô thức trong những giấc mơ; dù là ở đâu, trong trạng thái nào, em vẫn sẽ tồn tại trong tôi, không phải là một phần, không phải là một nửa, mà là đến những ba phần tư của tôi, em có nhớ không? Vậy nên, chuyện ta tạm thời xa cách về mặt địa lí lúc này nào có quan trọng khi em luôn cư ngụ ở địa chỉ nhà gần trái tim tôi, chẳng đâu xa xôi cả.

Khi nghe em nói về việc em đã cực khổ như thế nào để chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi, rằng em đã háo hức khi làm quà như thế nào khi mường tượng khuôn mặt tươi cười của tôi, rằng em đã đặt chuông báo thức lúc ba giờ mỗi đêm để cặm cụi làm quà cho tôi lúc gia đình đang ngủ say, tôi thực sự rất xúc động và cảm thấy ấm áp – hơi ấm ấy như lan đến từng ngóc ngách, từng tế bào trong cơ thể tôi – có lẽ cũng giống như cách người ta quảng cáo về công nghệ nano hướng đích, nếu công nghệ ấy thực sự hữu nghiệm như thế trong chuyện chữa bệnh, với tôi, nó cũng chưa chắc hữu nghiệm bằng việc được nghe giọng nói dịu dàng của em, được nhìn khuôn mặt em trìu mến nhìn tôi mỗi ngày. Tôi xúc động và tôi cũng lo lắng cho sức khỏe của em khi em đã phải làm việc nhà rất nhiều, lại còn mỗi ngày thức đêm như thế để làm quà cho tôi, tôi chỉ muốn em có những giấc ngủ thật ngon, thật say để mỗi sáng sớm thức dậy, em sẽ thấy mình như một đóa hoa mới vừa vươn mình khỏi mặt đất và đang hé nụ thôi, đóa hoa đó hãy còn nhiều sức sống lắm, và cứ mỗi ngày trôi qua, vào đêm tối, đóa hoa đó sẽ lặn sâu xuống mặt đất, để rồi khi ngày mai nữa lại đến, hoa một lần nữa vươn mình khỏi mặt đất và vẫn chỉ đang hé nụ thôi, hoa hãy còn nhiều sức sống lắm, rồi chu kì ấy cứ tiếp diễn, tiếp diễn, em sẽ mãi là một đóa hoa vừa mới vươn mình khỏi mặt đất và đang hé nụ, một đóa hoa mãi còn nhiều nhựa sống căng tràn bên trong, không bao giờ héo tàn. Em là một đóa hoa diệu kì như thế. Chỉ cần mỗi tối em ngủ sớm và ngủ một giấc thật sâu, như đóa hoa lặn vào trong lòng đất để đón lấy chất dinh dưỡng, được không em yêu của tôi? Em biết không, với tôi, em đã là một món quà rất quí giá mà cuộc đời ban tặng cho tôi rồi, nếu đòi hỏi hơn nữa, tôi sẽ là người tham lam nhất thiên hạ mất, à không, nhất vũ trụ này, nhất dải ngân hà luôn. Thế có nghĩa là em đã dư sức cân cả một thế giới trong lòng tôi rồi.

Bây giờ, tôi sẽ viết đôi điều tôi muốn kể em nghe. Trong đó, có lẽ tôi sẽ phải “spoil” một tác phẩm, em không phiền lòng chứ? Tôi biết mình không nên tiết lộ khi em chưa đọc, nhưng em cho phép tôi được làm như thế một lần nhé em? Tôi hứa sẽ không tiết lộ quá nhiều để ảnh hưởng đến trải nghiệm của em. Mọi người thường khen tôi viết văn hay – nhưng với tôi, việc viết văn có hay hay không, không quan trọng ở thời điểm này – điều quan trọng với tôi bây giờ hơn là những dòng tôi viết có làm em mỉm cười không, có làm em cảm thấy hạnh phúc và ấm áp khi đọc không – tôi chỉ cần như thế mà thôi; tôi tha thiết, mong mỏi điều đó; dù có được mọi người công nhận là viết hay nhưng cái hay đó không thể khiến em vui cười, khiến em hạnh phúc, khiến em tạm quên đi những muộn phiền, thì cái hay đó chỉ là sự vô nghĩa nằm trên bề mặt câu từ mà thôi. Chưa bao giờ hơn lúc này, tôi lại nỗ lực hết mình để làm việc mọi người vẫn thường công nhận là kĩ năng tôi có thể làm tốt nhất: viết. Và tôi đang cố gắng tận sức để làm, để viết những dòng này chỉ là vì em thôi, vì muốn em vui khi đọc được, muốn tâm trạng của em tốt hơn, muốn tinh thần của em được phấn chấn hơn, em có cảm nhận được không? Tôi yêu em. Yêu em nhiều lắm.

Xin lỗi em vì tôi đã lại vòng vo ở trên, không đi thẳng vào câu chuyện tôi định kể cho em nghe. Thôi, tôi chẳng dông dài nữa. Đó là về câu chuyện trong Nhà Golden. Tôi chỉ xin phép em được spoil một chút thôi để em hiểu lí do tại sao tôi lại thích tiểu thuyết này đến vậy – đây là một trong số hai tiểu thuyết tôi thích nhất khi đọc vào năm 2019 (tiểu thuyết còn lại là Quả chuông ác mộng), 2019 là năm tôi còn đọc sách khá nhiều so với bây giờ, tổng cộng năm đó tôi đọc ba mươi mấy quyển – nói ra để em thấy tỉ lệ chọi của hai quyển này trong danh sách của tôi cũng khá cao đúng không. Hầu như tất cả bạn hữu đọc sách xung quanh tôi đều biết năm 2019, tôi thích nhất là Quả chuông ác mộng. Nhưng thực ra, không ai biết có một quyển tôi cũng thích không kém chính là Nhà Golden – và tôi chưa nói ra điều này với ai cả, tôi cũng chưa viết bài review nào dành cho tiểu thuyết này nên việc mọi người không biết đến là điều dễ hiểu. Tôi chỉ nói cho một mình em biết thôi. Có gì trong Nhà Golden khiến tôi thích đến thế?

Nhà Golden là tác phẩm mà Salman Rushdie có tham vọng xây dựng như một đại tiểu thuyết phản ánh toàn bộ xã hội Mĩ dưới góc nhìn của những người nhập cư – thông qua đó, ông muốn bàn đến một chủ đề lớn hơn là căn tính. Căn tính của mỗi chúng ta ở đâu, hay điều gì làm nên căn tính của ta trong thời buổi toàn cầu hóa hiện nay, khi mà mọi ranh giới địa lí dường như xóa nhòa, khi ai cũng có thể dễ dàng tiếp cận thông tin và giao lưu với những nền văn hóa khác? Chủ đề này nghe có vẻ đao to búa lớn quá phải không em? Đương nhiên, để phản ánh một chủ đề to lớn như thế, Salman Rushdie không thể chỉ đơn giản là tìm một hòn đá to rồi mô tả lại nó. Ông cũng làm một công việc tương tự như bao bậc đại văn hào khác khi tiếp cận một chủ đề lớn là chẻ nhỏ nó ra, đập vỡ hòn đá to ấy để nó thành những mảnh nhỏ li ti hơn, để biết bên trong nó có gì, phân tích và mô tả lại nhiều khía cạnh khác nhau của những mảnh nhỏ ấy để thông qua đó, giúp ta hình dung được hòn đá to khởi thủy đã bị vỡ nát. Và trong rất nhiều hòn đá ông miêu tả để tạo nên khối đá kiến trúc xã hội cho Nhà Golden, tôi chỉ thích một mẩu đá nhỏ duy nhất: câu chuyện về tình yêu giữa D. và Riya. Đó cũng chính là câu chuyện tôi muốn kể cho em trong lá thư này. Câu chuyện này chiếm một dung lượng rất nhỏ trong nhiều câu chuyện của Nhà Golden – vì vậy, tôi hi vọng những gì sắp kể sẽ không ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc của em trong tương lai, một lúc nào đó khi em có nhiều thời gian và tinh thần thư thái hơn bây giờ. Tôi sẽ chỉ kể rất ít tình tiết – vì tôi cũng không còn nhớ nhiều nữa, đã đúng hai năm kể từ khi đọc rồi nên tôi quên rất nhiều – tôi sẽ chủ yếu nói về cảm xúc liên đới của mình thôi.

D. là công tử út trong gia tộc Golden nhập cư quyền quý. Từ nhỏ, anh đã có chút băn khoăn về giới tính của mình. Anh không rõ mình là đàn ông hay phụ nữ dù giới tính sinh học của anh là nam. Không phải ai sinh ra cũng có được cảm giác chắc chắn và hài lòng về giới tính sinh học của mình, hay ở chiều ngược lại là không hài lòng và muốn thay đổi (người chuyển giới). Có những người chỉ đơn giản là lưng lửng ở giữa, không phải đồng nhất với giới tính sinh học và cũng không phải chuyển giới, không phải hài lòng mà cũng không hẳn là không hài lòng. D. là một trong số ít những trường hợp như vậy. Và rồi D. gặp được Riya – như một lẽ trớ trêu của số phận, cô lại làm việc ở Bảo tàng Căn cước. Riya là một người hoạt động mạnh mẽ về nữ quyền, hơn ai hết, cô cũng rất đồng cảm và tôn trọng cộng đồng LGBT – theo tôi nhớ là như thế. Riya vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ; thông minh, sắc sảo mà cũng tinh tế, giàu lòng trắc ẩn. D. đã yêu một Riya như thế. Và Riya cũng lập tức yêu anh khi cảm nhận được nỗi u uất trong lòng anh, vẻ đẹp nơi tâm hồn anh là thứ gì đó cô không dễ dàng bắt gặp được ở đàn ông thông thường. Tình yêu của họ thoạt đầu có vẻ như tình yêu của bao cặp đôi dị tính khác. Cho đến một ngày, D. nói với Riya rằng anh cảm thấy mình muốn là một phụ nữ, anh không rõ mình có thực sự là một người phụ nữ trong tâm hồn hay không nhưng anh cảm thấy mình muốn thử làm phụ nữ để biết được câu trả lời cho mối hồ nghi, cho làn sương mờ bao phủ quanh bản dạng giới vẫn luôn làm anh day dứt bấy lâu nay. Khoảnh khắc đó, Riya cứ tưởng mình đã đánh mất anh, đánh mất tình yêu của anh, cô sẽ không còn một người đàn ông yêu mình nữa (Riya là một phụ nữ dị tính), thay vào đó là tình chị em với người phụ nữ vừa xa lạ, vừa thân quen. Nhưng không, D. nói rằng chuyện này không hề ảnh hưởng đến tình yêu anh/cô dành cho Riya. Đó chỉ là vấn đề về bản dạng giới của anh và không liên quan đến tình yêu của hai người. Nhưng với Riya – một người ủng hộ nữ quyền và cộng đồng LGBT, chuyện này vẫn rất khó hiểu và khó chấp nhận dù cô đã trang bị đầy đủ kiến thức. Cô đã quen yêu D. trong hình dáng khi anh là một người đàn ông, yêu anh với tâm thế một người phụ nữ yêu một người đàn ông, cô không phải là người đồng tính để có thể yêu anh trong tâm thế một người phụ nữ yêu một người phụ nữ. D. đã đặt Riya vào một tình thế rất oái ăm và khó khăn. Nếu D. chuyển giới là phụ nữ và có xu hướng tính dục là dị tính, anh/cô không yêu Riya nữa mà chỉ yêu đàn ông thì mọi sự khi đó còn dễ dàng hơn cho Riya – dù thật đau đớn nhưng cô chỉ cần đau một lần rồi dứt khoát từ bỏ tình yêu ấy và cầu chúc cho D. hạnh phúc bên người đàn ông mới là được. Đó là một câu chuyện không hiếm. Nhưng ở đây, việc D. vẫn yêu Riya sau khi đã thú nhận với cô rằng D. muốn chuyển giới lại đặt Riya vào tình thế khó khăn và đau khổ hơn rất nhiều. Cô không phải là người thiếu hiểu biết về vấn đề này để sồn sồn lên trách móc anh, đay nghiến anh. Ngược lại, cô quá thấu hiểu để cảm thông cho anh và cũng chính vì thế, chuốc phần nhiều đau đớn về phía mình. Riya biết D. đã hoang mang như thế nào ở ngưỡng cửa chuyển giới và anh (tôi quyết định sẽ tạm gọi D. là anh để kể lại câu chuyện này khi đứng ở phía Riya) đã chọn không ai khác mà là chính cô để tâm sự đầu tiên, để mong được lắng nghe và được ủng hộ. Riya còn biết làm gì hơn ngoài chuyện gạt đi nỗi đau và vui vẻ chấp nhận anh – giờ đây đã trở thành bạn tình nữ của cô. Là một người luôn đứng ra để bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ và cộng đồng LGBT – những người cô không quen biết, lẽ nào Riya lại có thể làm tổn thương chính người phụ nữ/người đàn ông của mình – dù sự tổn thương ở đây không phải là một câu nói ác ý, một hành động thù hằn, hay sự bội phản mà chỉ đơn thuần là sự trốn chạy những lúc cảm thấy mệt mỏi. Trốn chạy. Phải, chỉ đơn thuần là trốn chạy thôi. Có những lúc cô cảm thấy quá đau đớn khi đối diện với D., thậm chí cô còn chẳng biết cảm giác đau đớn của mình khi đó có đúng đắn không khi D. vẫn yêu thương cô tha thiết, cô không biết phải đối diện với con người có tên là D. ấy bằng cách nào. Cô cố gắng yêu thương D. như yêu thương một người phụ nữ. Trong những ngày đầu tập quen làm phụ nữ, có rất nhiều thứ D. còn bỡ ngỡ và phải hỏi Riya: làm sao để là một người phụ nữ thanh lịch, thời trang nhã nhặn; nên dùng loại nước hoa, son môi, trang sức, đồ lót nào; có những từ ngữ hay tác phong nào của nữ giới cần lưu ý… Và Riya đã cố nén đau thương vào bên trong, giữ vẻ ngoài tươi vui để tận tình chỉ D. tất cả những điều ấy. Quá trình này khiến cô đau đến xé lòng khi phải tận mắt chứng kiến chính mình đang hướng dẫn cho người đàn ông mình yêu từng bước không còn là người đàn ông mình yêu nữa, từng bước cũng trở thành một người phụ nữ giống như mình; không có ai khác hướng dẫn D. mà người làm điều đó lại chính là Riya. Vì vậy, không thể trách được Riya nếu như một lúc nào đó cô mệt mỏi rồi buông tay. Và quả thực, cô đã làm như thế. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn. Cô không thể rời xa D. lâu được. Cuối cùng, tình yêu đã chiến thắng nỗi đau trong lòng. Cô chấp nhận sự tổn thương để tiếp tục được ở bên cạnh anh, được yêu anh, để lại được thi thoảng thấy đâu đó bóng dáng người đàn ông cô yêu ngày xưa trong người phụ nữ ngày càng nữ tính hơn. Dù cô đã chấp nhận yêu D. vì D. là chính D. nhưng có lẽ, nỗi đau đó sẽ còn mãi vì D. không đến với cô khi đã hoàn toàn là một người phụ nữ, D. đến với cô trong giai đoạn chuyển giao – mà người chứng kiến sự chuyển giao giữa cũ và mới bao giờ cũng là người đau lòng nhất, nếu so với người chỉ ở một giai đoạn nghiêng hẳn về quá khứ hoặc tương lai.

Đó chưa phải là hồi kết cho câu chuyện giữa D. và Riya nhưng tôi chỉ kể đến đó thôi, phần còn lại, trong tương lai, khi nào có thời gian, em hãy thử đọc một lần nhé. Có lẽ, kể đến đây, em đã hiểu vì sao tôi lại thích câu chuyện này đến thế và lại muốn kể cho em nghe vào dịp đặc biệt như thế này rồi đúng không em?

Tôi đọc Nhà Golden vào đâu đó tầm tháng Năm, tháng Sáu 2019, cũng vào một mùa hè khi trời nắng nóng đến đỉnh điểm thì bắt đầu có những cơn mưa rào như bây giờ, mùa của những ngày dài hơn đêm và ánh hoàng hôn tắt khá muộn để buổi chiều với những vệt nắng vàng lưu luyến lâu hơn trong văn phòng nơi tôi làm việc và đọc quyển sách này. Tôi vẫn còn nhớ khi đọc đến bất cứ đoạn nào kể về chuyện tình của D. và Riya, tôi cũng đều có nhiều cảm xúc lẫn lộn vui buồn, ấm áp, cảm động hòa cùng thích thú, tò mò; và trong đó, nổi bật nhất là thứ cảm xúc ghen tị. Tôi ghen tị với D. vì dù số phận trớ trêu như thế nhưng sao D. quá may mắn khi gặp được Riya, khi có được một người yêu mình mãnh liệt như thế, một tình yêu đẹp như thế. Với tôi thì trong đời, chỉ cần gặp được một người yêu mình như thế, một lần cảm nhận được tình yêu như thế là quá đủ rồi. Nhưng vào mùa hè cách đây hai năm, điều đó dường như rất xa xỉ với tôi. Em biết đấy, thời điểm đó tôi vừa trải qua một cú sốc khiến tôi đóng Facebook và chỉ thỉnh thoảng cập nhật một chút tâm trạng qua Instagram; ngoài giờ đi làm và những lúc xem phim một mình ở rạp thì hầu hết thời gian tôi đều ở nhà, cũng lại chỉ xem phim hoặc đọc sách, không còn động tay gì nữa để viết những tiểu thuyết trong dự định. Tôi cứ lặng lẽ như thế ngày qua ngày trong chiếc vỏ của mình. Khi tìm lại được nhiệt huyết và động lực để theo đuổi ước mơ âm nhạc ngày xưa, tôi cũng không dám mơ mình vẫn còn cơ hội để đắm chìm trong kiểu tình yêu mãnh liệt giống như của D. và Riya. Tôi không dám mơ mình sẽ gặp được một người yêu mình giống như cách Riya đã yêu D. Tôi không dám… Có quá nhiều thứ tôi không dám mơ, không dám nghĩ cho đến khi tôi gặp em. Em yêu à, tôi chưa bao giờ nói với em điều này đúng không? Bây giờ, tôi sẽ nói. Tôi không còn ghen tị với họ nữa vì giờ đây, chính tôi đang được đắm chìm trong một tình yêu như thế cùng em. Tôi không còn phải ao ước có một người nào đó như Riya xuất hiện để ở bên cạnh tôi, yêu tôi nữa. Tôi đã có một người ở đây rồi, một người xây nhà cư ngụ trong trái tim tôi với diện tích chiếm đến ba phần tư cơ thể tôi, tâm hồn tôi. Người đó là chính em. Em là Riya của tôi. Hơn cả thế, em là chính em. Tôi yêu em vì em là chính em, em yêu của tôi. Cảm ơn em đã luôn cố gắng đi cùng tôi trong chặng đường đầy gian khổ nửa năm vừa qua, để rồi một lần nữa tôi lại cảm nhận được tình yêu, cảm thấy mình thật may mắn khi được em yêu thương, khi được gặp em. Dù cũng có những lúc giữa chúng mình tồn tại sự căng thẳng, mệt mỏi, những mâu thuẫn, nhưng tận sâu trong lòng, bây giờ nhìn lại hành trình mình đã đi qua, tôi cảm thấy biết ơn em lắm, và thực sự cảm thấy hạnh phúc. Còn em, em có như thế không? Tôi có khiến em cảm thấy được yêu thương, được trân trọng, được nâng niu không? Đã có lúc nào đó em thực sự cảm thấy hạnh phúc vì tình yêu tôi dành cho em không? Tôi biết rằng mình đã làm em đau buồn và tổn thương rất nhiều, dù có xin lỗi em bao nhiêu lần cũng là không đủ, nhưng tôi hi vọng, dù chỉ một lần thôi, ít nhất tôi đã khiến em cảm thấy thực sự hạnh phúc trong tình yêu này.

Bây giờ, em đã hiểu vì sao việc gặp được em, yêu em lại khiến tôi hạnh phúc đến như thế rồi đúng không. Tôi cũng thêm hiểu được hạnh phúc đôi khi là những điều nhỏ bé, em à. Là được gọi điện cho người mình yêu, nghe giọng nói dịu dàng và nhìn khuôn mặt trìu mến của người đó, là được nói những điều ngọt ngào khiến em vui rồi em chìm trong giấc ngủ hạnh phúc.

Tối nay là đêm trước ngày sinh nhật của tôi rồi. Tôi sinh ra vào lúc chín giờ sáng.            

Em yêu à, tối nay em hãy cố gắng vì tôi ngủ sớm và ngủ một giấc thật ngon nhé. Vì tôi mong được cùng em đón sinh nhật mình vào sáng mai. Cùng đón sinh nhật ở đây không có nghĩa là em phải gọi cho tôi vào buổi sáng, tôi chỉ cần biết rằng ngày mai em thức dậy trong sự tươi tỉnh hơn, tâm trạng phấn chấn hơn, tinh thần và sức khỏe cảm thấy dồi dào hơn – đó đã là món quà lớn nhất với tôi lúc này rồi, em biết không. Vì em là người phụ nữ của riêng tôi, vì em là người tôi yêu.

Concua

Click to comment

Viết bình luận

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Trà chiều

Sứ Đoàn Iwakura đạt Giải thưởng sách Quốc Gia 2024

Published

on

Giải thưởng Sách Quốc gia là giải thưởng do Ban Tuyên giáo Trung ương, Bộ Thông tin và Truyền thông, Hội Xuất bản Việt Nam tổ chức hàng năm, trao giải cho những cuốn sách (bộ sách) có giá trị nổi bật về nội dung tư tưởng, tri thức, thẩm mỹ nhằm tôn vinh tác giả, dịch giả, nhà khoa học và người làm công tác xuất bản.

Tối ngày 29.11.2024 tại lễ trao Giải thưởng Sách Quốc gia lần VII, tác phẩm Sứ Đoàn Iwakura - Chuyến Tây Du Khảo Cứu Nhằm Canh Tân Nhật Bản Thời Minh Trị (Ian Nish biên soạn, Nguyễn Hoàng Mai - Nguyên Tâm dịch) hân hạnh được vinh danh giải Khuyến khích.

Sứ Đoàn Iwakura là tác phẩm nghiên cứu tập hợp nhiều tư liệu giá trị, giúp độc giả hiểu rõ hơn về chuyến du khảo nhằm canh tân Nhật Bản thời Minh Trị dưới góc nhìn của người phương Tây. Để có một đường lối phát triển đất nước hoàn toàn mới, người Nhật đã khởi động chuyến công du gọi là Sứ mệnh Iwakura thăm Hoa Kỳ và nhiều nước châu Âu. Đây là một chuyến đi lịch sử có tầm quan trọng đến mức khi nhắc về Minh Trị Duy Tân, người ta lập tức nhớ đến chuyến đi này.

Sách dày 427 trang, gồm 11 chương tổng hợp các bài viết của Ian Nish và 12 chuyên gia trong lĩnh vực quan hệ quốc tế khu vực Nhật Bản và Đông Á. Tám chương đầu, độc giả sẽ cùng phái đoàn đi qua tám cường quốc từ Mỹ, Anh, Pháp, Bỉ, Đức, Nga, Thụy Điển và Italy. Bản ghi chép của những học giả góp phần tái hiện hành trình tìm kiếm “văn minh khai sáng” của sứ đoàn Iwakura tại trời Âu dưới góc nhìn của người phương Tây. Ba phần còn lại trong ấn phẩm là bài phân tích, nhận định của chuyên gia lịch sử, đánh giá tình hình nước Nhật sau chuyến công du.

Để hiểu thêm về một lát cắt lịch sử quan trọng của Nhật Bản, cũng như đọc thêm về chuyến đi được mệnh danh là “Chuyến công du lịch sử thay đổi nước Nhật”, mời bạn tìm đọc sách tại đây hoặc tại hệ thống các nhà sách Phương Nam trên toàn quốc.

Đọc bài viết

Trà chiều

Nhà Sách Phương Nam đồng hành cùng các bạn học sinh tham gia cuộc thi ‘F1 in Schools’

Published

on

F1 in Schools là một giải đấu mang tính giáo dục, cạnh tranh toàn cầu do Formula One kết hợp với chương trình quốc tế STEM (khoa học, công nghệ, kỹ thuật, toán học). Giải đấu được tổ chức hàng năm dành cho học sinh trung học với mục đích giới thiệu kỹ thuật cho những người trẻ tuổi trong một môi trường thú vị. Mỗi đội thi (từ 3 - 6 học sinh) phải thiết kế và chế tạo một chiếc xe đua Công thức 1 cỡ nhỏ từ Khối mô hình F1 chính thức bằng các công cụ thiết kế CAD/CAM.

Năm 2024, ADUA Racing - đội bao gồm các học sinh cấp 2 của trường British International School Ho Chi Minh City đã vinh hạnh giành được cơ hội tham gia vòng chung kết cuộc thi F1 in Schools ở Dubai, Ả Rập Saudi. Đây là đội duy nhất đại diện Việt Nam tham gia vòng chung kết năm nay.

Những nỗ lực rèn luyện, khả năng sáng tạo, tư duy học tập đáng ngưỡng mộ của các em học sinh trong giải đấu này phù hợp với định hướng và giá trị cốt lõi mà Nhà Sách Phương Nam luôn muốn đem lại cho các bạn đọc và khách hàng trên toàn quốc.

Vì vậy, Nhà Sách Phương Nam hân hạnh trở thành nhà tài trợ đồng hành cùng đội thi ADUA Racing trên hành trình vươn ra thế giới. Nhà Sách Phương Nam hy vọng nỗ lực này sẽ góp phần ươm mầm cho những tài năng tương lai, khuyến khích người trẻ phát triển tư duy độc lập, sáng tạo.

Nhà Sách Phương Nam luôn chú trọng hỗ trợ, khuyến khích thế hệ trẻ phát huy tối đa tiềm năng của bản thân. Bên cạnh đó, hệ thống Nhà Sách Phương Nam vẫn luôn nỗ lực trên hành trình kết nối bạn đọc đến với thế giới tri thức thông qua những cuốn sách hay và các hoạt động ý nghĩa.

Cảm ơn sự ủng hộ của các độc giả và khách hàng đã tạo điều kiện để Nhà Sách Phương Nam tiếp tục đồng hành cùng thế hệ trẻ trên những chặng đường đầy ý nghĩa trong tương lai.

Đọc bài viết

Trà chiều

Sự kiện giao lưu & ký tặng: Bước Qua Nước Mắt, Tự Khắc Trưởng Thành

Published

on

Nhân dịp ra mắt tác phẩm mới Bước qua nước mắt, tự khắc trưởng thành, Nhà Sách Phương Nam và Phương Nam Book phối hợp cùng tác giả Anh Khang tổ chức sự kiện giao lưu và ký tặng vào lúc 16g00, thứ Bảy ngày 16.11.2024 tại sân khấu A – Đường sách TP. Hồ Chí Minh (Nguyễn Văn Bình, P. Bến Nghé, Q.1, TP. HCM).

Bước qua nước mắt, tự khắc trưởng thành là tác phẩm kỷ niệm hơn một thập kỷ viết văn của tác giả Anh Khang. Anh gọi đây là một “cuốn sách làm lành” – thay vì “chữa lành” như cách gọi thường thấy trong xã hội hiện đại. Tác phẩm được chia làm hai phần, mở đầu bằng “Độc thoại” với những dòng tư lự đơn lẻ như tự trấn an “đứa trẻ bên trong đang ăn vạ trên đường trưởng thành”, rồi sang đến “Đối thoại” là những lời tâm can san sẻ cùng Gen Z lẫn Gen Z(à) để tìm sự ủi an. Mỗi câu, mỗi lời tâm tình thủ thỉ đều quá đỗi chân thành, như chính lời tác giả tự nhận thì đây “chính là những ghi chép trong lúc ‘khóc một trận đã đời’, rồi từ nay, chỉ nhìn về phía trước”.

Kể từ khi xuất bản tác phẩm đầu tay Ngày trôi về phía cũ… vào năm 2012, đến nay Anh Khang đã trở thành “tác giả triệu bản” với nhiều tác phẩm nhận được sự đón nhận nồng nhiệt của độc giả. Anh còn được bạn đọc thương tặng tên gọi “nhà văn của những nỗi buồn tuổi trẻ” vì những chia sẻ sâu sắc và đầy cảm thông trong từng trang sách. Sách Bước qua nước mắt, tự khắc trưởng thành đánh dấu sự trở lại của Anh Khang sau 4 năm tạm vắng mặt trên văn đàn, đồng thời cũng là món quà tri ân dành tặng cho thế hệ độc giả đã trưởng thành cùng những bài viết của anh.

Bước qua nước mắt, tự khắc trưởng thành – tác phẩm mới nhất của tác giả Anh Khang do Phương Nam Book liên kết xuất bản.

Đến với sự kiện giao lưu và ký tặng, độc giả sẽ có cơ hội trò chuyện cùng nhà văn Anh Khang và lắng nghe anh chia sẻ về những thăng trầm trong quá trình sáng tác cuốn Bước qua nước mắt, tự khắc trưởng thành. Đặc biệt, sự kiện còn chào đón sự góp mặt của ca sĩ - nhà văn Hamlet Trương.

Giao Lưu & Ký Tặng: Bước Qua Nước Mắt, Tự Khắc Trưởng Thành

  • Thời gian: 16:00 – Thứ bảy, ngày 16.11.2024
  • Địa điểm: Sân khấu A – Đường sách TP. Hồ Chí Minh (Nguyễn Văn Bình, P. Bến Nghé, Q.1, TP. HCM)
  • Vào cửa tự do

Về tác giả: Quách Lê Anh Khang

  • Công việc chính là làm báo, công việc phụ là làm mệt mình bằng những cảm xúc đa mang. Mọi nghề nghiệp đã và đang làm như phóng viên, biên tập viên, PR, MC... đều có vẻ khá nghiệp dư, nhưng lại rất chuyên nghiệp trong vai trò làm “người độc thân nhạy cảm”.
  • Ngày sinh: 11/8
  • Cung Hoàng đạo: Sư Tử (Leo)
  • Cử nhân khoa Báo chí & Truyền thông – Đại học KHXH&NV TP.HCM
  • Sách đã xuất bản:
    • Ngày trôi về phía cũ... (2012)
    • Đường hai ngả, người thương thành lạ (2013)
    • Buồn làm sao buông (2014)
    • Đi đâu cũng nhớ Sài Gòn và... Em (2015)
    • Thương mấy cũng là người dưng (2016)
    • Trời vẫn còn xanh, em vẫn còn anh (2017)
    • Người xưa đã quên ngày xưa (2018)
    • Những năm tháng đó, có tôi yêu người (2019)
    • Thả thính chân kinh (2020)
    • Bước qua nước mắt, tự khắc trưởng thành (mới xuất bản – năm 2024)
Đọc bài viết

Cafe sáng