Phía sau trang sách

Chiếc lư đồng mắt cua: Ngẩn ngơ trong thế giới tục lụy của cụ Nguyễn

Published

on

“Mỗi lần dọn lại những ngày cũ của mình, kiểm tra lại đống kỷ vật xưa…” Tôi cầm lên và đọc một cuốn sách bất kì trong mớ hỗn độn những cuốn sách tôi “phải” dọn để một năm mới bước sang gọn gàng, tươm tất hơn. Thật ra, chẳng ai bắt tôi phải dọn cả, cũng chẳng phải gần đến Tết tôi mới làm vậy. Tôi làm vậy vì tôi thấy nên như vậy, cần như vậy và phải như vậy. Nhưng tôi ấy, vẫn phải than vài tiếng rồi mới làm.

Dọn lại kỷ vật, cất bớt kỷ niệm, bỏ đi những thứ thừa thãi trong cuộc đời tưởng dễ mà đôi khi lại thật khó. Tôi bắt gặp một người cũng đang lục lọi, dọn dẹp lại một đoạn đường ký vãng, những thứ là “người” làm chứng đứng đắn cho một chuỗi ngày cũ… Tùy bút Chiếc lư đồng mắt cua, lời tự bạch của Nguyễn (cụ Nguyễn Tuân), đó là một đoạn đời của cụ Nguyễn mà theo lời cụ “không phải một tập phóng sự về nhà hát cũng không phải một thiên nhật ký ghi lại đủ một thời kì khủng hoảng tâm thần”, để rồi khiến ông băn khoăn “có lẽ… cũng lại chỉ là những trang tùy bút chép lại một ít tâm trạng tôi trong những ngày phóng túng hình hài”. Những ngày mươi năm cũ, những năm 30 của thế kỉ XX nhiều sóng gió.

Tôi đến với Chiếc lư đồng mắt cua cũng tình cờ như cách chiếc lư đồng mắt cua về tay cụ Nguyễn vậy. Đặt lên, bỏ xuống nhiều lần dù cuốn sách mỏng, tôi tìm thấy nó trong nhà sách – cuốn sách cứ ngỡ đã “tuyệt chủng” như khủng long nhiều thế kỉ trước (có hơi quá rồi). Mọi thứ đến với con người âu cũng đi cùng chữ “duyên”. “Tôi không có cái chí cóp nhặt đồ vật coi cái sinh thú ấy làm nhẹ… Nhưng có nhiều khi mình không đi tìm đồ vật mà đồ vật lại tìm đến mình”. Mà rước về rồi đâu phải ai cũng đọc ngay đâu, nhiều truân chuyên lắm tôi mới chịu mở sách đọc. Thực, cuốn sách chỉ có giá trị khi người đọc đọc, muốn hiều về nó.

Bài viết dưới đây có tiết lộ một số nội dung của tác phẩm Chiếc lư đồng mắt cua.

1. Cuốn phim ngắn về một đoạn đời của cụ Nguyễn

“Lang thang gánh gánh rượu đầy
Lưng ong gái Sở lòng tay dịu dàng
Mười năm tỉnh mộng Châu Dương
Hời thêm được tiếng phũ phàng lầu xanh”1

Nếu Chiếc lư đồng mắt cua được dựng thành phim, tôi có thể tưởng tượng những câu hát ả đào là chiếc thuyền đẩy nhịp, tiếng đàn hát ở phần đầu và sau đó nhỏ dần, nhỏ dần, để rồi từ những hình ảnh mờ ảo hiện lên trong một căn phòng là cậu trai trẻ tầm 20 đang ngồi loay hoay xếp lại kỷ vật, trên bàn là chiếc lư đồng mắt cua nho nhỏ. Và bộ phim bắt đầu như thế.

Chuyện bắt đầu ở xứ Thanh Hóa, theo chuyến tàu Nam tiến nhưng giữa đường dừng lại ở Vinh, rồi cơ man đôi chuyện Nguyễn phải trở về, bao năm trời phóng túng “lấy đêm làm ngày”. Nguyễn đăng trình Hà Nội làm lại cuộc đời mà vẫn quẩn quanh trong vòng lụy tục. Là tự truyện, kể về đời sống cá nhân, lại thêm những chắp vá cảnh huống đều là hồi ức được đánh thức bởi cái giật mình trong đêm; chính những ký ức, những chiêm nghiệm khi đã trải qua với đủ nguồn cơn cuộc sống, chiêm nghiệm cuộc đời mà mọi cái nhìn, mọi suy nghĩ và nhận định của Nguyễn sâu sắc và lắng đọng. Bí mật hội tụ và khai mở các chân trời quá vãng của “suốt một quãng giao thời”.

Tranh: Bùi Trọng Dư

2. Không ngoa khi nói Chiếc lư đồng mắt cua là tác phẩm khó đọc.

Nó khó đọc vì là tự truyện, không có cao trào, cốt truyện yếu, là dòng hồi tưởng một phần, nó còn khó đọc bởi lớp từ cụ Nguyễn dùng, lớp từ cổ và độc đáo đến lạ. Người đọc phải gật gù, thật không hổ danh là “phù thủy ngôn từ”. Chúng ta được làm quen với cụ Nguyễn Tuân qua Chữ người tử tù trong Vang bóng một thời năm lớp 11, chúng ta gặp lại Nguyễn Tuân trong những ngày tháng học 12 gánh nặng thi cử, chúng ta biết Nguyễn Tuân là “phù thủy ngôn từ” nhưng để cảm nhận rõ nét nhất, chúng ta nên đọc trọn vẹn một tác phẩm. Chiếc lư đồng mắt cua là một chọn lựa và quả thật chẳng ân hận một tí nào. Cụ Nguyễn là một tay chơi tiếng Việt thứ thiệt, một phù thủy với phép biến hóa vạn năng, cái vốn liếng từ, tiếng của cụ chúng ta chỉ có thể đọc và cảm nhận. Có khen cách dùng từ của cụ bao nhiêu cũng là không đủ, mọi thứ phải và nên đi từ cảm nhận cá nhân. Một trải nghiệm đẹp với đầy thán phục của tôi. Nói vậy cũng không phải, nhiều lúc đọc bắt gặp trong tác phẩm những câu nói như tự nghĩ của tác giả cũng khiến chúng ta bật cười vì sự thẳng thắn. Tôi chẳng tự tin nói mình hiểu được văn cụ Nguyễn, tôi chỉ là một kẻ ngẩn ngơ trong thế giới của mình, góp nhặt đôi chút trong cái đời ăn chơi, những ngày tháng tục lụy của cụ Nguyễn vào những ngày hoang hoải của đời mình.

Nguyễn là một kẻ ăn chơi và gia đình cũng bất lực. “Tôi bước ra đường. Đuổi theo tôi là những cái lườm nguýt và thở dài vô hiệu lực của thân quyến”. Một cuộc gặp gỡ đã cho Nguyễn cái duyên là quen với ông Thông Phu – chủ nhà hát ả đào, một người gần gấp đôi tuổi Nguyễn để sao này ông Thông Phu tặng lại cho Nguyễn chiếc lư đồng mắt cua mà ông vô cùng trân quý, với cả một câu chuyện sự tích đầy bí ẩn mà chẳng bao giờ được kể.

3. Chúng ta có những cuộc đời riêng, đôi khi nhìn lại thấy cuộc đời mình có nhiều thứ sao tầm thường quá.

Nhiều lúc tự hỏi mình mình muốn gì, cần gì và nên như thế nào, chúng ta lạc lối ở tuổi 20. Những thói quen xấu làm chúng ta đi xuống về tinh thần lẫn thể xác: “Thế này thì ra tinh thần tôi bạc nhược lắm… Chao ôi. Đấy là cái thành tích rực rỡ của những đếm trắng bên những bông hoa tàn. Thức nữa vào. Cười nữa đi. Uống mãi vào. Hít nữa vào…” Những thói quen ấy như chiếc đinh đóng vào tường, bao lần chúng ta định thay đổi nhưng rồi chần chừ, lần lữa chẳng chịu làm. Cuộc sống chúng ta như chiếc áo, treo trên móc với chiếc đinh gắn lỏng lẻo chực rơi, mà chờ hoài chả thấy nó rụng. Cứ ngày này qua ngày khác như vậy. Đến một ngày bản thân mang nhiều quyết tâm lắm, thôi, không nên móc áo vào đinh đó nữa, thà gỡ ra đóng lại một cách chắc chắn để an tâm còn hơn cứ nhìn ngắm trong sợ hãi. Mà sự đời đâu phải như mắt thường vẫn thấy, lúc ấy chúng ta không đủ sức để kéo chiếc đinh khỏi tường nữa, cật lực với bao hỗ trợ búa kéo cũng làm được, chúng ta nhận ra mình mất quá nhiều sức lực cho những thói quen xấu tệ. Để lại lấy chiếc đinh trên tường cũng làm bay cả tấm xi măng ra, thay đổi cũng làm bản thân có những khoảng trống mới, điều nên là lấp vào những thói quen tốt. “Thế là tôi hì hục loay hoay mất một lúc. Đinh rút nhổ rồi, vôi trác tường ải vỡ xuống, tường phô bày một lỗ gạch loe từ trong ra như một cái miệng phễu”.

4. Cuộc sống chẳng bao giờ vì một người mà dừng lại.

“Con tàu ấy chẳng có tôi. Nó không thể chờ tôi được. Có bao giờ một chuyến tàu không chịu đi nữa vì có người lỡ trật. Tôi tha thứ cho nó. Cái giống máy móc vô tình như vậy… Hết thứ sáu rồi lại đến thứ ba, một đêm thứ sau khác2. Con tàu tốc hành xuôi miền nam đều đều qua Vinh mỗi đêm thứ ba đêm thứ sau mà chẳng bao giờ có tôi làm hành khách góp một phần xê dịch với thiên hạ túi bụi đăng trình ấy”.

Dự định là do con người, thực hiện dự định cũng do con người, nếu kế hoạch có thay đổi ắt đa phần cũng do con người. Nguyễn dự xuôi miền Nam nhưng kế hoạch chẳng bao giờ thực hiện được do sự níu chân của anh chàng thành Vinh, cô ả đào Phượng hay chính anh lần lữa không dứt được bước chân? Mọi sự vẫn diễn ra, không vì một ai dừng lại, không vì một ai thay đổi cả, có chăng, chính người đó chịu lấy, nhận lấy hậu của của mình làm ra thôi. Vậy đấy, dòng đời chảy trôi, con người cũng vì vậy mà có muôn vàn chọn lựa. Ai thế nào, ai là ai, ai sẽ ra sao làm sao ai biết được.

*

Tôi lan man với những suy nghĩ nhỏ, những đoạn thu hút mình hơn cuộc đời của nhân vật Nguyễn cũng bởi trong mỗi chúng ta có cái tôi. Tôi nhìn cuộc đời người khác, đọc và suy nghĩ về chiêm nghiệm của họ để rút lại cho mình đôi điều. Cuộc đời và những trải nghiệm của Nguyễn, của tôi với Nguyễn đôi khi cũng sẽ khác bạn nhiều, nhưng đó là những chọn lọc tôi muốn nhớ. Còn nhiều những điều tôi muốn nói và muốn viết nữa, nhưng tôi thấy nên dừng lại ở đây thôi. Tôi nghĩ rằng Chiếc lư đồng mắt cua phù hợp cho một ngày mùa xuân, khi chúng ta cần dọn dẹp đôi điều và cảm nhận chút hương nồng rộn ràng của cái tết nơi cuối sách.

Hết.

Hoàng Anh

Chú thích:

  1. Bài Khiển hoài của nhà thơ Đỗ Mục, cũng là bài thơ đầu khi vào chuyện.
  2. Thời ấy rất ít chuyến tàu chạy, một tuần chỉ có hai chuyến, chạy vào thứ ba và thứ sáu.

Phía sau trang sách

Giải mã hạnh phúc: Khám phá nguồn gốc của niềm vui và sự hài lòng

Liệu có bí mật nào cho hạnh phúc? Đây là câu hỏi đã xuất hiện từ hàng thập kỷ trước, và nhiều triết gia, lãnh tụ tôn giáo cũng như nhà khoa học đã đưa ra câu trả lời của riêng họ. Nhưng liệu có thể dùng khoa học để giải mã sự mưu cầu hạnh phúc được không?

Published

on

Hãy cùng đến với “Giải mã hạnh phúc”. Đây là một giả thuyết được đưa ra bởi chuyên gia tâm lý Jonathan Haidt, cho rằng hạnh phúc đến từ những khao khát nội tâm và đồng thời cũng đến từ các yếu tố bên ngoài. Nói cách khác thì hạnh phúc vừa là “bẩm sinh”, vừa là “nuôi dưỡng”.

Cụ thể thì như vậy nghĩa là gì? Hãy cùng phân tích các thành phần tạo nên “Giải mã hạnh phúc”, cũng như cách ứng dụng chúng vào cuộc sống để tìm kiếm niềm vui và sự hài lòng.

Bẩm sinh

Yếu tố di truyền đóng một vai trò nhất định trong cảm nhận chung về hạnh phúc của chúng ta. Một số người sinh ra đã có cái nhìn lạc quan, trong khi những người khác có thể phải vật lộn với lo âu và trầm cảm. Tuy nhiên, điều quan trọng cần nhớ là mặc dù di truyền có thể ảnh hưởng đến mức độ hạnh phúc cơ bản, nhưng chúng không phải là yếu tố quyết định duy nhất.

Nuôi dưỡng

Môi trường và trải nghiệm cũng định hình hạnh phúc, điều này  bao gồm các mối quan hệ, công việc và thậm chí cả cộng đồng nơi chúng ta sống. Bằng cách tạo ra một môi trường hỗ trợ và trọn vẹn, chúng ta có thể nuôi dưỡng hạnh phúc lớn hơn trong cuộc sống.

Cân bằng giữa mong muốn và hoàn cảnh: “Giải mã hạnh phúc” cho rằng chúng ta có thể tìm thấy hạnh phúc bằng cách cân bằng giữa mong muốn bên trong và hoàn cảnh bên ngoài. Ví dụ, nếu bạn có mong muốn mạnh mẽ về an ninh tài chính, có thể bạn cần tìm một công việc mang đến nguồn thu nhập ổn định. Mặt khác, nếu bạn có niềm đam mê sâu sắc với sự sáng tạo, việc theo đuổi một sự nghiệp cho phép niềm đam mê đó phát triển có thể quan trọng hơn.

Vậy, làm cách nào để áp dụng “Giải mã hạnh phúc” vào thực tiễn? Dưới đây là một vài mẹo giúp bạn tìm thấy niềm vui và sự hài lòng trong cuộc sống:

1. Xác định các giá trị của bản thân: Hiểu được điều gì thực sự quan trọng với bạn có thể giúp định hướng các quyết định và tạo ra một cuộc sống viên mãn hơn.

2. Nuôi dưỡng các mối quan hệ: Mối quan hệ bền chặt với gia đình và bạn bè có thể mang lại tình yêu thương, sự hỗ trợ và cảm giác được thuộc về.

3. Theo đuổi đam mê: Tham gia vào các hoạt động và sở thích mang lại niềm vui có thể làm tăng cảm giác hạnh phúc và hài lòng.

4. Thực hành lòng biết ơn: Dành thời gian để trân trọng những điều tốt đẹp trong cuộc sống, dù nhỏ bé, có thể làm tăng cảm giác hạnh phúc tổng thể của bạn.

5. Cho đi: Giúp đỡ người khác có thể mang lại ý nghĩa và sự trọn vẹn cho cuộc sống của chúng ta.

Jonathan Haidt là một nhà tâm lý học và nhà tâm lý học xã hội, nổi tiếng với các công trình nghiên cứu về tâm lý học đạo đức và tâm lý học tư tưởng chính trị. Ông là giáo sư ngành Lãnh đạo Đạo đức tại Trường Kinh doanh Stern thuộc Đại học New York, và đã xuất bản một số cuốn sách và nhiều bài báo nghiên cứu trong lĩnh vực tâm lý học.

Các công trình của Haidt thường tập trung vào ý tưởng rằng niềm tin và giá trị đạo đức của chúng ta được hình thành bởi nhiều yếu tố, bao gồm văn hóa, sự nuôi dạy và kinh nghiệm cá nhân. Ông lập luận rằng đạo đức không chỉ là vấn đề lý trí mà còn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc và trực giác của chúng ta.

Một trong những đóng góp đáng chú ý nhất của Haidt cho lĩnh vực tâm lý học là mô hình “trực giác xã hội” về phán đoán đạo đức. Mô hình này cho rằng các phán đoán đạo đức thường dựa trên những đánh giá tự động, vô thức về các tình huống, thay vì lý luận có ý thức và có chủ ý. Công trình này thách thức quan điểm truyền thống cho rằng việc ra quyết định đạo đức là một quá trình hoàn toàn lý trí, và nhấn mạnh tầm quan trọng của cảm xúc và trực giác trong việc hình thành niềm tin đạo đức của chúng ta.

Nghiên cứu của Haidt cũng đã khám phá vai trò của đạo đức trong hệ tư tưởng chính trị, và ông đã chỉ ra rằng những người theo chủ nghĩa bảo thủ và tự do thường có nền tảng đạo đức khác nhau. Ví dụ, những người theo chủ nghĩa bảo thủ có xu hướng coi trọng các giá trị như lòng trung thành, quyền lực và sự thiêng liêng, trong khi những người theo chủ nghĩa tự do có xu hướng coi trọng sự công bằng và chăm sóc. Haidt lập luận rằng những khác biệt về đạo đức này đóng một vai trò quan trọng trong việc định hình thái độ và hành vi chính trị.

Các công trình của Haidt đã được trích dẫn rộng rãi và nhận được nhiều giải thưởng, bao gồm Giải thưởng William James Fellow từ Hiệp hội Khoa học Tâm lý. Các cuốn sách của ông được ca ngợi vì dễ tiếp cận và chứa đựng những hiểu biết sâu sắc về tâm lý con người.

Nhìn chung, những đóng góp của Jonathan Haidt cho lĩnh vực tâm lý học đã làm sáng tỏ vai trò của đạo đức và cảm xúc trong việc định hình niềm tin và hành vi, đồng thời giúp mở rộng hiểu biết về sự phức tạp của tâm trí con người.

Tóm lại, “Giải mã hạnh phúc” nhắc nhở chúng ta rằng hạnh phúc là sự kết hợp của cả bẩm sinh và nuôi dưỡng. Bằng cách cân bằng những mong muốn bên trong với hoàn cảnh bên ngoài, chúng ta có thể tạo ra một cuộc sống viên mãn và vui vẻ hơn. Vậy nên, hãy thử kiểm chứng “Giải mã hạnh phúc” và xem liệu nó có khiến bạn hạnh phúc hơn không nhé!

Lam dịch từ MindfulMac

Đọc bài viết

Phía sau trang sách

Trách nhiệm thuộc về ai khi thiên nhiên hoang dã trở thành “tội phạm”?

Gấu đen đột nhập nhà dân, cây cối bị tình nghi gây ra án mạng, con nai băng qua đường không đúng luật. Nếu thiên nhiên phạm luật thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?

Published

on

Trong thế giới ngày càng đô thị hóa, ranh giới giữa lãnh địa con người và thiên nhiên hoang dã trở nên mong manh hơn bao giờ hết, dẫn đến những cuộc "chạm trán" dở khóc dở cười. Mary Roach đã khám phá thế giới kỳ thú nơi luật pháp - con người giao thoa, xung đột với bản năng tự nhiên trong Fuzz - Khi tự nhiên phạm luật.

Giải mã "tội ác" của thiên nhiên

Mary Roach mở đầu Fuzz bằng cách đặt ra một câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng lại khơi gợi vô số vấn đề phức tạp: Điều gì xảy ra khi thiên nhiên "phạm luật"? Không chỉ là những con thú lớn như gấu hay báo sư tử gây rắc rối ở vùng ngoại ô, danh sách "tội phạm tự nhiên" của Roach còn bao gồm cả những loài chim ăn trộm nông sản, những con khỉ tinh ranh ở Ấn Độ, những hạt đậu độc gây chết người hay thậm chí là những cái cây vô tri bị xem là mối nguy hiểm tiềm tàng.

Roach không ngồi yên trong phòng viết mà xông pha thực địa. Bà tham dự một khóa học về an toàn khi gặp thú dữ, theo chân các nhà khoa học điều tra hiện trường các vụ tấn công của động vật hoang dã, thậm chí nếm thử các loại thực vật bị xem là "có vấn đề".

Sách Fuzz - Khi tự nhiên phạm luật (trái) và tác giả Mary Roach.

Khi tìm hiểu về những con voi ở Bắc Bengal thích chè chén, say xỉn, bà cho biết voi uống thứ mà dân làng thường uống: haaria, loại rượu pha chế tại nhà được lên men và dự trữ với số lượng đủ để làm say một con voi. "Theo Sĩ quan Raj, có hai điều xảy ra khi voi say xỉn. Hầu hết chỉ lạc đàn và ngủ quên. Nhưng dường như mọi đàn đều có một kẻ say xỉn hung hăng, thường là con đầu đàn hoặc voi đực đang trong kỳ musth. Trên đời, dù bạn có muốn mạo hiểm thế nào chăng nữa thì cũng phải tránh xa một con voi đực say xỉn", Roach viết.

Trọng tâm của Fuzz không phải là việc kết tội thiên nhiên mà là nỗ lực giải mã những hành vi bị xem là "phạm luật" ấy dưới góc độ khoa học. Tác giả đưa độc giả đi sâu vào thế giới của sinh thái học hành vi, di truyền học bảo tồn, khoa học pháp y động thực vật và quản lý động vật hoang dã.

Cụ thể như việc tìm hiểu các nghiên cứu tập tính nhằm hiểu rõ hơn về cách động vật di chuyển, kiếm ăn, và phản ứng với sự hiện diện của con người, từ đó xây dựng các biện pháp phòng ngừa hiệu quả hơn, như thiết kế hàng rào chống gấu, tạo hành lang di chuyển an toàn cho động vật hoang dã...

Con người nằm ở đâu trong "tội ác" này?

Một trong những thông điệp ngầm nhưng mạnh mẽ xuyên suốt Fuzz là sự tự vấn về vai trò của con người trong các cuộc xung đột với thiên nhiên. Mary Roach đặt câu hỏi: Liệu việc phá hủy môi trường tự nhiên, thay đổi cảnh quan, để thức ăn ngoài trời, vứt rác không đúng cách đã vô tình "mời gọi" động vật hoang dã vào những tình huống rắc rối?

Theo tìm hiểu của Roach, một con gấu vào khu dân cư tìm thức ăn không phải vì nó "xấu tính". Mà có thể vì nguồn thức ăn tự nhiên của nó bị suy giảm hoặc vì thùng rác của con người quá hấp dẫn, dễ tiếp cận. Bà không đổ lỗi cực đoan nhưng chỉ ra nhiều "tội ác" của thiên nhiên thực chất là hậu quả trực tiếp hoặc gián tiếp từ hành động của con người.

Cuốn sách cũng nhắc đến những tình huống tiến thoái lưỡng nan về đạo đức, thực tiễn trong việc quản lý xung đột. Từ những người ủng hộ biện pháp cứng rắn để bảo vệ tài sản và tính mạng con người, đến những nhà bảo tồn nỗ lực tìm kiếm giải pháp nhân đạo hơn, tác giả để độc giả tự suy ngẫm về sự phức tạp của việc tìm kiếm điểm cân bằng. Làm thế nào để vừa bảo vệ lợi ích của con người, vừa tôn trọng quyền sống và không gian sinh tồn của các loài khác?

Theo Nguyệt Dạ | ZNews

Đọc bài viết

Phía sau trang sách

Nếu từng khóc khi xem phim “Mưu cầu hạnh phúc”, thì đây là cuốn sách bạn nên đọc

Published

on

Trong bộ phim Mưu Cầu Hạnh Phúc (The Pursuit of Happyness) ra mắt vào năm 2006 của đạo diễn Gabriele Muccino, diễn viên Will Smith vào vai Chris Gardner - một người cha đơn thân thất nghiệp, vô gia cư, phải vật lộn giữa cuộc sống bấp bênh, những đêm ngủ ở nhà ga, và giấc mơ đổi đời từ một chương trình thực tập không lương. Đó là một hành trình đầy khổ đau, nước mắt, nhưng cũng là bản hùng ca của lòng kiên cường và khát khao vươn lên.

Cùng năm 2006, chuyên gia tâm lý học Jonathan Haidt cho ra đời Giải Mã Hạnh Phúc, một công trình kết nối những minh triết cổ đại với khoa học hiện đại để trả lời câu hỏi muôn thuở: Hạnh phúc là gì, và làm sao để có được nó?

Khi đặt nhân vật Chris Gardner bên cạnh các giả thuyết về hạnh phúc của Haidt, ta nhận ra: Có những chân lý không bị mài mòn bởi thời gian hay hoàn cảnh, chẳng hạn như việc hạnh phúc không đến từ việc trốn tránh khổ đau, mà từ cách ta bước xuyên qua nó.

Will Smith và con trai Jaden Smith trong Mưu Cầu Hạnh Phúc.

"Con voi" và "người cưỡi voi": Cảm xúc và lý trí trong hành trình sinh tồn

Tác giả Jonathan Haidt dùng hình ảnh “con voi và người cưỡi voi” để ví von mối quan hệ giữa cảm xúc (con voi) và lý trí (người cưỡi). Trong phim, Chris Gardner nhiều lần bị cảm xúc dồn vào chân tường: Khi bị đuổi khỏi nhà, khi mất chỗ ngủ, khi con trai hỏi “Chúng ta có nhà không?”. Nhưng chính trong những khoảnh khắc ấy, “người cưỡi voi” - lý trí, bản lĩnh, lòng tin của Chris - vẫn kiên định dẫn đường.

Anh không để cảm xúc giận dữ, tuyệt vọng kiểm soát mình. Anh chọn hành động, kiên trì học hỏi, giữ vững phẩm giá ngay cả khi lau dọn toilet công cộng để có thêm chút tiền. Dù cảm xúc có lúc muốn gục ngã, anh vẫn tiếp tục hành động có lý trí, không để cơn tuyệt vọng làm tê liệt mình. Những lúc phải ngủ ở ga tàu với con trai, Chris vẫn giữ lòng tự trọng và tiếp tục cố gắng, giống như một người cưỡi đang cố gắng điều khiển một con voi đầy hoảng loạn.

Điều kiện ngoại cảnh và “ngưỡng hạnh phúc”

Sách Giải Mã Hạnh Phúc chỉ ra rằng con người có “mức độ hạnh phúc” nhất định. Ta có thể vui hoặc buồn nhất thời vì sự kiện bên ngoài, nhưng sau đó sẽ quay về mức hạnh phúc trung bình của mình. Thế nhưng, Haidt cũng lưu ý rằng có những yếu tố bên ngoài ảnh hưởng lâu dài đến hạnh phúc: nghèo đói, cô lập, hoặc bị sỉ nhục kéo dài.

Chris Gardner trải qua gần như tất cả những điều này, nhưng thay vì cam chịu, anh đã cố gắng tìm nhiều cách khác nhau để xoay chuyển số phận của bản thân, dẫu có những lúc rơi vào cảnh nghèo túng đến mức chỉ còn vỏn vẹn 30 đô la trong ví. Vì đã nỗ lực tự mình thay đổi hoàn cảnh nên khi thành công đến, anh không chỉ nhận được phần thưởng vật chất mà kèm theo đó còn là cảm giác xứng đáng, sự gắn kết với con trai, và lòng tự tôn được củng cố.

Ý nghĩa và mục đích sống: Cội nguồn của hạnh phúc bền vững

Haidt cho rằng hạnh phúc bền vững không đến từ việc theo đuổi khoái lạc (pleasure), mà đến từ việc sống có mục tiêu, có giá trị. Chris Gardner không chỉ muốn giàu mà hơn thế nữa, anh muốn trở thành một người cha xứng đáng, một con người có giá trị. Tình yêu dành cho con trai là kim chỉ nam dẫn lối, khiến anh không bỏ cuộc dù bị cả thế giới quay lưng.

Điều này khớp với một câu nói của triết gia Friedrich Nietzsche: "Nếu bạn có một lý do đủ lớn để sống, bạn có thể chịu đựng hầu hết mọi nỗi đau." (He who has a why to live for can bear almost any how).

Hạnh phúc không phải đích đến, mà là hành trình

Cuối phim, khi Chris được nhận vào làm chính thức, anh rưng rưng cố không bật khóc giữa đám đông, chạy vội đến nhà trẻ của con trai và ôm lấy con. Đó không chỉ là giây phút hạnh phúc đơn thuần, mà còn là sự giải phóng sau bao tháng ngày chịu đựng và không từ bỏ. Từ một nhân viên chào bán thiết bị y tế, cuộc đời Chris đã thay đổi. Đó là minh chứng cho giả thuyết cuối cùng của Haidt: “Hạnh phúc không phải là thứ mà bạn có thể tìm thấy, có được hoặc đạt được một cách trực tiếp. Bạn phải có được các điều kiện phù hợp và sau đó chờ đợi. Một số điều kiện đó nằm trong bạn, chẳng hạn như sự gắn kết thống nhất giữa các phần và cấp độ trong tính cách của bạn. Các điều kiện khác yêu cầu mối quan hệ với những thứ bên ngoài bạn: giống như cây cối cần mặt trời, nước và đất tốt để phát triển, con người cũng cần tình yêu, công việc và sự kết nối với một điều gì đó lớn lao hơn.”

Mưu Cầu Hạnh Phúc không kể lại con đường đạt đến thành công của một người đàn ông, mà đã khắc họa lại lòng kiên trì bền bỉ và ý chí quyết tâm vượt lên số phận. Giải Mã Hạnh Phúc không dạy ta cách để luôn hạnh phúc, mà cho ta công cụ để hiểu hạnh phúc thật sự là gì. Một bên là nhân vật trong phim, một bên là những giả thuyết được đúc kết từ hàng ngàn năm trí tuệ của nhân loại, giao nhau tại điểm giữa: sự gắn kết với cuộc sống, niềm tin vào một điều tốt đẹp và cao cả hơn chính bản thân mình.

Lam

Đọc bài viết

Cafe sáng