Book trailer

Metahuman – Siêu Nhân Loại: Mở khóa tiềm năng vô hạn trong bạn

Published

on

Liệu ta có thể mạo hiểm vượt thoát khỏi cuộc sống thường ngày để trải nghiệm tầm cao mới về nhận thức? Trong tác phẩm Metahuman – Siêu Nhân Loại, Deepak Chopra cho rằng việc vươn tới một nhận thức cao hơn là điều hoàn toàn có thể.

Thoạt tiên, việc trở thành siêu nhân loại nghe có vẻ giống như tình tiết trong một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, nhưng ý niệm Chopra truyền tải trong tác phẩm không phải như vậy. Siêu Nhân Loại (metahuman) hoàn toàn khác với siêu nhân (superhero). Trở thành Siêu Nhân Loại tức là vượt qua những giới hạn do tâm trí tạo ra và bước vào tầng nhận thức mới, đạt đến những trải nghiệm có thể thay đổi toàn diện cuộc đời con người.

Trở thành Siêu Nhân Loại là bản năng tự nhiên của con người

Thông qua Siêu Nhân Loại, Deepak Chopra đã giải mã bí mật giúp con người có thể chiến thắng những giới hạn của thực tại để tiến vào địa hạt mở ra những khả năng vô tận. Bằng cách nào? Bằng cách trở thành Siêu Nhân Loại.

Ở một mức độ nào đó, con người đã luôn thực hiện việc này một cách tự nhiên. Trong suốt nhiều thế kỉ, những nghệ sĩ, nhà khoa học, nhà văn kiệt xuất và rất nhiều cá nhân được cho là người bình thường đã vượt ra khỏi thế giới vật chất ta đang sống mỗi ngày. Chopra cho rằng nếu thoát được vòng quay mưu sinh cuồng loạn, ta có thể hướng đến những trải nghiệm đánh thức thân tâm, khai mở trí óc.

Siêu Nhân Loại mời gọi người đọc bước chân vào con đường thức tỉnh ngay bây giờ, ngay tại lúc này. Tác giả cho rằng thức tỉnh không chỉ đơn thuần là tập trung ý thức vào thực tại hay thiền định. Thức tỉnh để trở thành siêu nhân loại tức là mở rộng ý thức trong tất cả mọi điều ta tư duy, phát ngôn và hành động.

Dùng chính sự đau khổ để vượt qua đau khổ

Trong Siêu Nhân Loại, tác giả cũng giới thiệu một liệu pháp thú vị gọi là chiến thuật “lấy gai gỡ gai”. Liệu pháp này dựa trên tinh thần từ một câu nói nổi tiếng của Đức Phật là: “Lấy một cái gai để gỡ một cái gai, rồi bỏ cả hai cái gai đi.” Tương tự như việc dùng một cây kim để khều dằm cắm vào tay, bạn có thể dùng chính khao khát vượt qua đau khổ để thoát khỏi đau khổ bằng cách nhìn nhận những vấn đề tiêu cực dưới góc độ tích cực. Kết quả cuối cùng là đau khổ lẫn cảm giác muốn vượt qua đau khổ đều biến mất, con người trở lại trạng thái tĩnh tại, an nhiên.

Bằng cách vượt qua thực tại, chúng ta giải phóng bản thân thoát khỏi định chế cũ và toàn bộ cấu trúc tinh thần là nguyên nhân dẫn đến nỗi lo lắng, căng thẳng, những nhu cầu do cái tôi chi phối. Thức tỉnh khiến cho cuộc sống trở nên có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Để độc giả có thể dễ dàng thực hành, ở phần cuối sách, Chopra viết chương “Một tháng thức tỉnh”, hướng dẫn chi tiết những điều có thể làm trong 31 ngày để trở thành Siêu Nhân Loại. Ông cho rằng, một khi đã thức tỉnh, cuộc sống sẽ chuyển hóa thành trạng thái ý thức thuần túy, mở ra tiềm năng vô hạn.    

Tác phẩm Siêu Nhân Loại là sự kết hợp hoàn hảo giữa thể loại sách tâm linh và sách khoa học tâm lí. Tuy ý niệm Siêu Nhân Loại mà Chopra trình bày mang yếu tố thiên về tâm linh nhưng ông lại đưa ra rất nhiều lí thuyết, thí nghiệm, giải thích bằng khoa học để củng cố cho luận điểm của mình. Chính vì vậy mà khối lượng kiến thức được đề cập trong sách vô cùng rộng lớn, có cảm giác hầu như lĩnh vực nào Chopra cũng chạm đến, từ vật lí lượng tử, thuyết tương đối của Einstein, những nghiên cứu về trạng thái khai mở tâm trí khi sử dụng chất kích thích, cho đến trích dẫn thơ của William Blake. Bằng cách đó, Chopra thuyết phục người đọc tin rằng ai cũng có thể vượt qua được bản ngã của chính mình để tiến đến trạng thái toàn thức của vũ trụ.

Ý thức của con người chính là vũ trụ vô tận để mở khóa mọi giới hạn

Y học hiện đại thường đề cao vai trò của não trong việc hình thành tâm trí của con người. Bởi lẽ, khi quan sát những trường hợp bệnh nhân bị chết não, ta có thể thấy rằng cho dù tim vẫn còn đập, các bộ phận cơ thể khác vẫn hoạt động bình thường, thì tất cả cũng hóa vô vọng khi não không còn sống.

Tuy nhiên, Deepak Chopra cho rằng não bộ không tạo ra tâm trí, chính ý thức mới tạo ra tâm trí. Ý thức tồn tại độc lập, có sẵn khi con người bắt đầu tồn tại. Chính ý thức gán ý nghĩa cho mọi thứ chứ không phải não. Ông minh họa cho luận điểm này bằng cách miêu tả lại thí nghiệm cho người tham gia nghe những từ vô nghĩa nhưng âm thanh không rõ. Sau thí nghiệm, khi được hỏi lại, mọi người đều trả lời là đã nghe hoặc đoán là mình nghe những từ có nghĩa. Từ đó, có thể thấy rằng nếu hoàn toàn đề cao vai trò của não thì việc gán ý nghĩa cho những từ vô nghĩa đã không diễn ra vì não chỉ đơn thuần ghi nhận thông tin thô; rõ ràng quá trình này được diễn ra là nhờ có bước xử lí của ý thức.

Vì vậy, đối với Chopra, việc tạo ra những ảo ảnh là do con người, việc có thể thoát ra khỏi những ảo ảnh giữa đời thường đó hay không cũng hoàn toàn nằm ở con người. Bởi lẽ, ý thức của con người chính là vũ trụ. Việc có thể trở thành Siêu Nhân Loại hay không, việc tiếp tục bị giới hạn trong những khuôn khổ do mình tạo ra hay có thể mở khóa tiềm năng cá nhân vô hạn là điều hoàn toàn nằm trong tầm tay của mỗi người.  

Trích đoạn

Hiện thực không chỉ đơn giản là thế giới “bên ngoài” – nó rất cá nhân. Hai người đồng nghiệp vẫn có thể nhìn thế giới khác hẳn nhau, người thì lo lắng về sự bảo đảm trong công việc và nguy cơ bị sa thải, còn người kia lại thấy bằng lòng và lạc quan. Sinh nở có thể là một sự kiện tự nhiên giống nhau, không hề có biến chứng y khoa nào xảy ra với cả hai bà mẹ, nhưng một người lại bị trầm cảm sau sinh trong khi người kia tràn ngập niềm vui.

(trích Siêu Nhân Loại)

Bạn không thể loại bỏ bản ngã như cắt một khúc ruột thừa được. Nếu tin chắc là mình có thể, bạn chỉ đang chìm sâu hơn vào ảo tưởng bằng cách tự đánh lừa bản thân về lòng vị tha. “Tôi” rất nhỏ bé, chỉ là một từ đơn lẻ. Nhưng những gì bạn đã xây dựng quanh nó – những gì toàn thể loài người đã xây dựng quanh nó – giống như rạn san hô được vô số tế bào tí hon bồi tụ nay đã rắn đanh lại trong một vỏ bọc khổng lồ.

(trích Lộ trình của bản ngã)

Một trong những yếu tố quan trọng nhất tác động tới việc phát triển ý thức con người chính là bộ não trở nên quá to, đồng thời phải tăng hiệu năng và phức tạp hơn để phục vụ sự tiến hóa của chính nó. Tình trạng não quá tải khiến chúng ta nảy sinh nhu cầu cấp thiết là phải giản lược chức năng não để vận hành được cuộc sống bình thường. Nếu bạn thấy một đô thị hiện đại xô bồ và ồn ào đến mức không chịu thấu, hãy nhớ rằng sự quá tải ấy chẳng là gì nếu so với cuộc khủng hoảng tinh thần mà các tổ tiên xa xôi của chúng ta đã phải chịu đựng.

(trích Chỉnh sửa hiện thực)

Nhận xét của báo chí thế giới

Siêu Nhân Loại là một tầm nhìn tuyệt vời về tiềm năng loài người và là con đường giúp chúng ta vượt qua những giới hạn, ý niệm và câu chuyện do tâm trí tạo ra.”

– Tiến sĩ Menas C. Kafatos, Giáo sư Vật lý Tính toán,
Đại học Chapman và là tác giả danh mục sách bán chạy nhất của New York Times

“Cuốn sách chắt lọc bề dày của nhiều thập kỷ nghiên cứu và tự thực hành, tất cả được đúc kết thành: Chúng ta ưu việt hơn mình tưởng, thậm chí hơn cả vũ trụ, bởi vũ trụ cũng chỉ là một biểu hiện căn bản, nền tảng của cội nguồn siêu nhân luôn lan tỏa, nuôi dưỡng và vượt xa khỏi chúng ta. Đọc cuốn sách này giống như đang được trò chuyện cùng một người bạn già thông thái, người vừa trở về nhà sau chuyến viễn du kéo dài hàng năm trời để sưu tầm những câu chuyện và các chuyến phiêu lưu.”

– Bác sĩ Neil Theise, Giáo sư Bệnh học,
Trường Y, Đại học New York

“Tập hợp những phát hiện mới nhất trong ngành khoa học thần kinh, nội tiết và tâm lý học, với các dẫn chứng cụ thể, Deepak Chopra đã chứng minh rằng việc ràng buộc bản chất con người trong nghĩa vật chất, cũng như đơn giản hóa nó là sai lầm và gây hạn chế nghiêm trọng cho những ai còn tin vào điều đó. Cuốn sách này hết sức ấn tượng.”

– Tiến sĩ Allan Leslie Combs, Giáo sư Nghiên cứu Ý thức,
Viện Nghiên cứu Tích hợp California

“Chiêm nghiệm về khoa học thần kinh, vật lý, vũ trụ học và nhân chủng học – tất cả mọi thứ ở cấp phân tử – từ độ nhạy của giác quan loài người tới cảm xúc của bạch tuộc – Deepak Chopra diễn giải rằng, thế giới mà chúng ta trải nghiệm chỉ là một mô hình nội tại chứ không phải thế giới thật. Bằng cách đó, ông đưa ra một hướng đi cho cuộc sống hiện đại, dẫn dắt chúng ta nhìn nhận khổ đau theo một cách khác và có lẽ còn tiến tới kiểm soát được cảm xúc ấy.”

– George Musser, tác giả sách
Spooky Action at a Distance và The Complete Idiot’s Guide to String Theory

“Cần nhiều can đảm để thu hẹp khoảng cách giữa nền khoa học vững chắc của phương Tây và những truyền thống huyền hoặc đến mức gần như là bí truyền của phương Đông. Muốn xây dựng cây cầu ấy, không ai được trang bị tốt hơn một học giả thông thái như Deepak Chopra. Cuốn sách lôi cuốn này sẽ kích thích lòng hiếu kỳ của bạn đọc về sự tồn tại của con người và bản chất của hiện thực.”

– V. S. Ramachandran, Giáo sư Khoa học Thần kinh,
Đại học California, San Diego

“Điều làm Siêu Nhân Loại của Deepak Chopra khác biệt, cũng như đặc biệt có giá trị và quan trọng là nó lấy tiền đề từ chính cuộc sống hiện đại và văn hóa thế tục, chứ không phải từ một truyền thống tâm linh hay nền văn hóa xưa cũ, xa xôi nào đó. Siêu Nhân Loại không né tránh những lợi ích mà cách tiếp cận kể trên mang lại, nhưng điểm mấu chốt là sách cũng không hề bị ràng buộc trong hệ thống quan điểm ấy. Với lối dẫn dắt nhẹ nhàng và sâu sắc của Tiến sĩ Chopra, cuốn sách này là một phước lành lớn cho bạn đọc.”

– Edwin L. Turner, Giáo sư Khoa học Vật lý Thiên văn,
Đại học Princeton

Về tác giả

Deepak Chopra là bác sĩ y khoa, thành viên của Trường Đại học Bác sĩ Mỹ (FACP), nhà sáng lập Quỹ Chopra và đồng sáng lập của Trung tâm Chopra về Sức khỏe và Cuộc sống (Wellbeing and Jiyo); ông là người tiên phong nổi tiếng thế giới trong lĩnh vực y học tích hợp và chuyển đổi cá nhân, có bằng chứng nhận về y học nội khoa, nội tiết và trao đổi chất. Ông cũng là một giáo sư lâm sàng tại Khoa Y học Gia đình và Sức khỏe Cộng đồng thuộc Đại học California, San Diego; một nhà nghiên cứu thần kinh và tâm thần học tại Bệnh viện Đa khoa Massachusetts; và là thành viên của Hiệp hội các nhà Nội tiết Lâm sàng Mỹ. Theo cuộc khảo sát trực tuyến toàn cầu của WorldPost The Huffington Post, Bác sĩ Chopra xếp thứ 17 trong số những nhà tư tưởng có sức ảnh hưởng nhất thế giới và đứng đầu trong số đó về y khoa. Chopra là tác giả của hơn 85 cuốn sách đã được dịch ra hơn 43 ngôn ngữ, trong đó có nhiều tác phẩm lọt vào danh sách bán chạy nhất của New York Times. Tạp chí Time đã gọi Bác sĩ Chopra là “1 trong 100 anh hùng và biểu tượng hàng đầu thế kỷ”.

Book trailer

Bi cảm cái đẹp và cái chết trong tiểu thuyết Người đẹp ngủ mê của văn hào Kawabata Yasunari

Published

on

Người đẹp ngủ mê – tiểu thuyết kinh điển của cố nhà văn Nhật Bản Kawabata Yasunari vừa được Phương Nam Book tái bản phát hành – khắc họa thái độ phản tỉnh của một người thực hành thiền định để đi đến giác ngộ về dục tính của chính mình và ý nghĩa của nhân sinh.

Người đẹp ngủ mê được Kawabata Yasunari viết và xuất bản vào năm 1961 khi ông 62 tuổi. Tác phẩm này dựa trên một kịch bản sân khấu kabuki với nhan đề Những mỹ nữ của Eguchi, công diễn khoảng thế kỷ 17 ở Nhật Bản.

Ông lão Eguchi 67 tuổi và nỗi lòng cô đơn trống trải

Tác phẩm kể về những lần ghé thăm của ông lão Eguchi, 67 tuổi, đến ngôi nhà đặc biệt với những trinh nữ xinh đẹp, tuổi chưa đến hai mươi, được gây mê bằng thuốc ngủ liều cao, hoàn toàn khỏa thân trong tình trạng ngủ say. “Nếu chỉ cần lay nhẹ mà cô gái đã thức dậy thì ngôi nhà này đâu còn gì bí ẩn nữa. Các vị khách đến đây ‘giống như ngủ với một ông Bụt vô hình’. Đối với các ông già, ngủ với một người đẹp không khi nào tỉnh thức là một mối cám dỗ, một cuộc phiêu lưu, một niềm vui thú mà họ tin mình còn thực hiện được.”

Mỗi chương truyện là những lần ông lão Eguchi ghé thăm ngôi nhà đặc biệt này. Mỗi lần, ông lại ngủ với những cô gái khác nhau. Màn đêm tối buông xuống, hơi thở êm dịu của những cô gái, gió thỉnh thoảng thổi qua mái nhà, tiếng sóng biển ầm ầm đập vào vách đá, Eguchi có những hồi tưởng, những hoài niệm khắc khoải khác nhau về những người đàn bà đã đi qua đời ông. Một ẩn dụ rõ ràng về sự tiếc nuối những văn hóa, những vẻ đẹp xưa kia ở Nhật Bản chỉ có thể gợi nhớ lại qua những khung cảnh, những hình ảnh tương tự, gần giống như thế.

Việc ngủ cạnh những cô gái trong ngôi nhà đặc biệt đã khiến tâm tưởng ông lão Eguchi tìm ra những cung bậc cảm xúc hết sức khác thường trong khi vẫn tôn trọng quy định của ngôi nhà. “Nàng ngủ, nàng không nói, nàng chẳng thấy khuôn mặt ông, chẳng nghe giọng nói ông... Và số phận ông nàng cũng chẳng mảy may biết đến”. Hơn hết, nhân vật chính cô đơn trong chính tâm thức của mình. “Một nỗi cô đơn buồn bã trào lên. Nhưng hơn cả nỗi cô đơn hay nỗi buồn rầu, chính là nỗi cô chiếc tuyệt vọng của tuổi già như thể đông lạnh hẳn trong ông”.

Điểm cốt lõi của tiểu thuyết Người đẹp ngủ mê bắt nguồn từ nhân vật chính tự chiêm nghiệm về chính con người thực sự của mình. Ở hành trình đó, tác giả Kawabata Yasunari đã tạo ra các cuộc gặp gỡ, sự quan sát của ông lão Eguchi về vẻ đẹp thể xác của các cô gái. Tác phẩm không chỉ đơn thuần tràn ngập những mỹ từ như “bàn tay mịn và đẹp, mái tóc trinh trắng, đôi má ửng đỏ, cổ và vai trông tươi và trẻ…”, mà là sự suy tưởng về quy luật của thời gian, sự sống và cái chết, nỗi hoài niệm quá khứ, khao khát tương lai, lãng quên cuộc sống hiện tại. Phải chăng, hình ảnh của một đời sống xã hội đầy tổn thương khiến con người ta dễ rơi vào tâm trạng cô đơn, nỗi tiếc nhớ xót xa những tháng ngày chưa sống mà đã qua đi.

Bi cảm cái đẹp và cái chết

Càng về sau, tác giả Kawabata Yasunari đi sâu vào bản thể và ký ức xa xăm nhất của nhân vật chính, Eguchi tìm lại được những cảm xúc tinh thần thuần túy. Ông lão tin rằng, ở trong ngôi nhà đặc biệt này, chắc có những lão già không những buồn rầu nhìn lại thời trai trẻ nay đã xa xưa mà còn tìm cách lãng quên những điều xấu xa, những việc độc ác đã làm dọc theo chiều dài cuộc đời họ. Nhìn từ khía cạnh này, Eguchi nhiều lần xuất hiện cảm giác rằng những người đẹp ngủ mê phải chăng là sự hiện thân của một vị Bụt nào đó, trong các truyền thuyết xưa cũ.

Cũng trong tác phẩm này, Kawabata nhận định: “Trên thế gian không có gì cao quý bằng con người. Trong loài người không có gì vinh dự bằng thân thể trong trắng của người nữ. Tuy nhiên, để chiếm đoạt, sở hữu nó người ta phải phá hủy sự trinh khiết đó”Người đẹp ngủ mê chính là thứ cảm giác không thể nhầm lẫn mách bảo ta rằng Kawabata đã khéo léo sử dụng vẻ đẹp của ngôn từ cần thiết cho tác phẩm. Đỉnh điểm, ông đã khắc họa thành công cái đẹp của tấm thân trần – nó dường như trở thành biểu tượng cao quý của tính nữ vĩnh hằng, dù có được sở hữu trong tay thì vẫn muôn đời là bí mật.

Tác phẩm Người đẹp ngủ mê đã giúp cho tác giả Kawabata Yasunari trở thành tiểu thuyết gia người Nhật đầu tiên và người châu Á thứ ba đoạt giải Nobel Văn học năm 1968 với lời ca ngợi của Viện Hàn Lâm Thụy Điển rằng: “Ông là người tôn vinh cái đẹp hư ảo và hình ảnh u uất của hiện hữu trong đời sống thiên nhiên và trong định mệnh con người”.

Một điểm đặc biệt, ở chương cuối, ông lão Eguchi trong cơn mộng mị nửa tỉnh nửa mê đã gợi nhớ về hình ảnh người mẹ của mình. Người đàn bà đầu tiên: “Mẹ”. Ý nghĩ này bất ngờ xẹt qua đầu ông như tia chớp. “Không phải mẹ thì ai vào đấy nữa”. Ý thức và lý trí ông đã tê liệt, và hình như nước mắt ứa ra từ khóe mắt già nua. Ông chỉ còn nhớ được đã mò mẫm tìm vú mẹ rồi lăn ra ngủ những ngày thơ ấu. Cũng giống như ông lão Eguchi nhớ về mẹ, đứa con dù lớn vẫn là con của mẹ. Có lẽ, cảm thức cô đơn trong chính tác phẩm văn chương của Kawabata thường phản ánh từ chính cuộc sống thời thơ ấu mồ côi từ năm 2 tuổi và cái tuổi trẻ thấm đẫm nước mắt của chính tác giả.

Sau tất cả, tiểu thuyết Người đẹp ngủ mê đem lại những cảm xúc thẩm mỹ độc đáo, đồng thời để lại nhiều khoảng trống, nhiều băn khoăn để độc giả tự khám phá bằng trình độ thưởng thức của mình. Người đẹp ngủ mê chứa đựng nhiều đối cực: tuổi già – tuổi trẻ, cái đẹp – cái chết, tội lỗi – trong sạch, tha hoá – nguyên sơ… Vì vậy, Kawabata Yasunari dẫn dắt độc giả qua tầng tầng lớp lớp ngữ nghĩa vận động không ngừng, tạo nên sự khác biệt trong cảm nhận khi đọc tác phẩm.

Nếu một vài độc giả cảm thức tác phẩm thanh hay tục đều xuất phát từ hình tượng nghệ thuật phức tạp, ngôn từ đa nghĩa. Đôi khi, độc giả sẽ có những cảm xúc kinh hãi vì những suy nghĩ xấu xa của ông già Eguchi. Hay bạn sẽ thương xót cho vẻ đẹp của thân xác những người đẹp ngủ mê đang bị làm ô uế… Song dù sao, người đọc cần một trí tuệ sáng suốt, thấy đúng, thấy rõ những sai lầm của nhân vật chính để từ đấy lĩnh hội được các giá trị đích thực chân – thiện – mỹ của tác phẩm.

Trích đoạn

“Ngay vào thời điểm này trong năm, hai hay ba hoa mẫu đơn mùa đông nở dưới mặt trời ấm áp bên chân hàng rào cao bằng đá của một tu viện cổ ở Yamato. Những đóa trà hoa trắng nở trong vườn gần mái hiên ngôi nhà Shisendo. Vào mùa xuân, ra đời những chùm hoa đậu tía, những đóa đỗ quyên trắng ở thành phố Nara và ở Đền Trà Hoa ở Kyoto, những cánh hoa trà rụng đầy vườn.”

“Cô gái ngủ mê man như chết nhưng thời gian sinh tồn của nàng đâu có ngưng chảy, vậy nàng có giữ được thời gian đó không hay là nó chảy tuột vào một vực sâu không đáy? Nàng không phải là một búp bê sống, vì không thể có búp bê sống trên thế gian này; nàng được biến thành một đồ chơi sống, để các cụ già đã mất năng lực đàn ông không bị cảm thấy xấu hổ. Không, không phải một đồ chơi: đối với các cụ, nàng chính là cuộc sống. Một cuộc sống người ta có thể sờ mó được, một cách tự tin”.

“Dù say ngủ, nàng vẫn sống, nói cách khác, ý thức nàng bị vùi sâu trong giấc ngủ đậm đặc nhưng thân xác nàng vẫn sinh động trong nữ tính của mình.”

Về tác giả

Chân dung văn hào Nhật Bản Kawabata Yasunari năm 1969

Kawabata Yasunari (1899–1972) sinh ra ở Osaka, mồ côi năm lên 2 tuổi. Từ đó, ông và chị sống lần lượt cùng ông bà ngoại và gia đình người dì. Kawabata Yasunari là tiểu thuyết gia người Nhật đầu tiên và người châu Á thứ ba đoạt giải Nobel Văn học (năm 1968).

Những sáng tác văn chương, những tiểu luận mỹ học và phê bình văn học của Kawabata Yasunari, qua thời gian vẫn luôn đem lại hấp lực mạnh mẽ đối với nhiều nhà phương Đông học trên khắp các châu lục, có sức lôi cuốn rộng rãi độc giả trên thế giới, phản ánh nhiều phương diện của văn hóa Nhật cũng như những rung cảm đầy đam mê mà tinh tế của tâm hồn Nhật.

Đọc bài viết

Giới thiệu sách

Lớn lên trên đảo vắng – Cuộc phiêu lưu kịch tính của gia đình Robinson

Published

on

Lớn lên trên đảo vắng

Trên đường sang châu Mỹ lập nghiệp, gia đình Robinson không may bị đắm tàu và trôi dạt vào một hoang đảo. Tại đây, họ đã phải bắt đầu một cuộc sống mới đầy gian khó, khi phải tự làm nhà, săn bắn, trồng trọt, thuần hóa thú hoang… Mỗi ngày với họ đều là một chuyến phiêu lưu kỳ thú nhưng cũng không kém phần nguy hiểm. Với sự ưu đãi của thiên nhiên và tinh thần kiên cường vượt qua nghịch cảnh, gia đình Robinson không chỉ sống sót mà sau nhiều năm lưu lạc trên đảo vắng, họ còn xây dựng được cho mình một cơ ngơi đáng kể.

Dưới ngòi bút miêu tả chân thực của tác giả Johann David Wyss, Lớn lên trên đảo vắng không chỉ bày ra trước mắt độc giả vẻ đẹp của một thế giới tự nhiên hoang sơ, trù phú mà còn là lời ca ngợi những đức tính tuyệt vời của con người. Đó là tinh thần phiêu lưu dũng cảm, sự thông minh tài trí, tính cần cù chăm chỉ và lòng tốt, sự quan tâm giữa các thành viên trong gia đình với nhau. Nhờ vậy mà đây đã trở thành một trong những tác phẩm được yêu thích nhất của trẻ em trên toàn thế giới, còn nhiều lần được dựng thành phim cũng như chuyển thể thành truyện tranh và trò chơi điện tử.

Johann David Wyss (28/5/1743 - 11/1/1818) sinh ra ở Bern, Thụy Sĩ. Ông vốn là mục sư nhưng sau này đã trở thành một tác giả nổi tiếng. Được truyền cảm hứng từ tác phẩm Robinson Crusoe của Daniel Defoe, nhưng Wyss muốn viết một câu chuyện chứa đựng những bài học thú vị, bổ ích về cuộc sống thiên nhiên hoang dã dành riêng cho trẻ em, nên đã cho ra đời tiểu thuyết Lớn lên trên đảo vắng. Tác phẩm được xuất bản lần đầu tiên bằng tiếng Đức năm 1812, và sau đó hai năm, đã được dịch sang tiếng Anh, rồi lần lượt là nhiều thứ tiếng khác.

Đọc bài viết

Giới thiệu sách

Năm tuần trên khinh khí cầu – Chuyến du lịch độc đáo xuyên qua châu Phi hoang dã

Published

on

Năm tuần trên khinh khí cầu

Năm tuần trên khinh khí cầu kể câu chuyện về ba người Anh với tham vọng băng qua châu Phi, từ Đông sang Tây, trên một chiếc khinh khí cầu. Tiến sĩ Samuel Fergusson, nhà khoa học thông tuệ, là trưởng đoàn, đồng hành cùng ông có người hầu cận trung thành Joe và anh bạn thợ săn thiện xạ Dick Kennedy. Bộ ba dấn thân vào biết bao cuộc phiêu lưu hấp dẫn và không kém phần kỳ lạ: chạm trán với người bản địa và những loài động vật nguy hiểm, gặp sự cố với khinh khí cầu, đồng thời phải vật lộn với những bất lợi về thời tiết. 

Xuyên suốt cuốn sách Năm tuần trên khinh khí cầu, tác giả Jules Verne đã mô tả một cách sinh động những đặc điểm về hệ thực vật, động vật, địa lý và con người châu Phi qua con mắt của thế kỷ XIX. Được xuất bản lần đầu vào năm 1863, Năm tuần trên khinh khí cầu là sự kết hợp tuyệt vời của các yếu tố như nhân vật thông minh, sáng tạo, những kiến thức khoa học và công nghệ đi trước thời đại, đặc biệt là cốt truyện đầy hấp dẫn hé lộ viễn cảnh về một thế giới chưa được biết tới, tất cả đã làm nên chất phiêu lưu đặc trưng và tạo tiền đề cho những tác phẩm sau này của Jules Verne.

Tác phẩm văn học Năm tuần trên khinh khí cầu. Ảnh: Đinh Tị Books

Ngày 31/1/1863, Năm tuần trên khinh khí cầu chính thức ra mắt và ngay lập tức nổi tiếng khắp nước Pháp và sau đó là toàn thế giới. Mọi người đều hết sức kinh ngạc khi độc giả có cảm giác được trải nghiệm thực tế những điều trong sách. Một độc giả còn gửi thư tới nhà xuất bản để hỏi: “Tôi rất mong nhận được một câu trả lời từ ngài, Tiến sĩ Samuel Fergusson thật sự có thể ngồi trên khinh khí cầu để bay xuyên qua châu Phi ư…”

Năm tuần trên khinh khí cầu do Đinh Tị Books phát hành. Bản dịch đầy đủ từ dịch giả Ngụy Thanh Tuyên giúp truyền tải trọn vẹn tinh thần của bản gốc. Bởi, dịch giả Ngụy Thanh Tuyên đã có kinh nghiệm chuyển ngữ thành công rất nhiều tác phẩm cả kinh điển, trong số đó có thể kể đến Hai vạn dặm dưới đáy biển 80 ngày vòng quanh thế giới.

Trích đoạn

“Samuel thân mến ạ!” Người thợ săn nói. “Dự án gì đó của anh thật điên rồ! Nó không khả thi! Nó chẳng có vẻ gì là nghiêm túc hay thực tế hết!”

“Tại sao lại không?”

“Chà, vì rủi ro, vì trở ngại đủ kiểu.”

“Về chuyện trở ngại,” Fergusson nghiêm giọng nói. “Trở ngại tồn tại là để ta vượt qua. Còn rủi ro và nguy hiểm ư? Ai dám tự vỗ ngực tuyên bố ta đây chẳng bao giờ gặp nguy? Chúng ta chỉ nên thấy hiện tại qua tương lai mà thôi, vì tương lai chẳng qua chỉ là hiện tại xa hơn một chút.”

Đọc bài viết

Cafe sáng