Trích đăng

Chương 1 “Trở về không” – Joe Vitale

Published

on

Nếu Không giới hạn (Zero Limit) là sự bắt đầu của phương pháp Ho’oponopono thì Trở về không (At Zero) chính là sự nối tiếp thông điệp với những phương thức nâng cao bí truyền, mở đường cho phép mầu xảy đến trong thực tại.

Quyển sách giúp bạn nắm bắt những bí mật cao thâm của Ho’oponopono, khai phóng chính mình đề tỉnh thức, để được hạnh phúc, và cho phép Siêu nhiên (Zero) truyền hứng khởi hoặc thậm chí thức tỉnh bạn. Đây là chiếc vé để đạt đến sự viên mãn. Những lợi lạc khác sẽ đến cùng, hầu như một cách bí ẩn và siêu phàm. Hãy tạo ra thực tại của chính mình!

  • Trích từ: Trở về không
  • Tác giả: Joe Vitale
  • Phát hành: Tháng 9.2020
  • Đơn vị giữ bản quyền: Phương Nam Book

*

CHƯƠNG 1
Gặp rắc rối

“Không có cái gọi là bản ngã. Chỉ là dữ liệu, dữ liệu và dữ liệu.” – Tiến sĩ Ihaleakala Hew Len.

Tôi gửi bản thảo cuốn Không giới hạn cho nhà xuất bản trong dịp diễn ra khóa Không giới hạn lần thứ hai, tổ chức tại Maui vào cuối năm 2006. Đây là quãng thời gian hưng phấn với tôi. Cơ bản mà nói, cuốn sách này tự nó viết ra. Tôi đã chấp bút chỉ trong hai tuần, một tốc độ đáng kinh ngạc. Các cuốn sách khác của tôi đều mất hàng tháng cho đến hàng năm trời để hoàn thành. Hai tuần ư? Quả là một phép lạ. Tiến sĩ Hew Len, đồng tác giả với tôi, đã ưng ý sau khi đọc vài trang. Ông nói, “Siêu nhiên bảo ổn rồi”.

Tôi thấy tự hào. Tại sao lại không chứ? Tôi chẳng hề biết rằng những gì tồi tệ nhất chưa xảy đến.

Trong suốt khóa học lần thứ hai ấy, Tiến sĩ Hew Len bảo tôi rằng khi cuốn sách ra mắt, “Mọi chuyện sẽ be bét cho mà xem.” Tôi không biết ông nói gì, nhưng tôi không lo lắng. Tôi cảm thấy được dẫn dắt và che chở. Tinh thần của tôi phấn chấn, và niềm tin đang dâng cao. Tôi sẽ tiếp tục thanh tẩy. Sẽ không có chuyện gì khiến tôi hoang mang.

Tôi đã sai lầm.

Buổi tối đầu tiên trong khóa học, ngay trước bữa ăn tối để gặp gỡ và giao lưu, tôi nhận được một cú điện thoại đầy tức giận từ một tác giả kiêm bậc thầy tinh thần mà tôi xem như thần tượng. Bà đã viết lời ủng hộ bản thảo cuốn sách tôi gửi đến nhưng dường như chưa đọc cuốn sách. Sau khi đọc, bà đã phản đối vài điều trong đó, mà một trong số chúng có đề cập đến bà mặc dù không nêu danh. Khi nhận ra chính mình, bà bực dọc với tôi – và đã gọi cho tôi để phản ứng.

Tôi không có ý hại ai. Phần nội dung đó bàn đến việc ngay cả những người thành công cũng có những điểm mù và tự chuốc lấy sự nhiễu loạn. Tôi đã dùng bà như một ví dụ, nhưng không nêu tên. Tôi rất ngạc nhiên khi bà thịnh nộ vì bà thường dùng những thử thách trong cuộc sống cá nhân làm bài học giảng dạy trong các cuốn sách của chính bà. Điều đó chẳng phải là một bí mật. Nhưng mọi người thường gắn mọi thứ, kể cả những cuốn sách, với các ngụ ý và cảm giác bất an của mình. Bà nhìn thấy một điều gì đó bà không ưng, và thay vì chịu trách nhiệm hoàn toàn về những gì nhìn thấy (vốn là toàn bộ ý niệm của Ho’oponopono và Không giới hạn), bà đã phản ứng với tôi.

Bởi vì tôi đã (và vẫn là) một người hâm mộ bà, chuyện này làm tôi tổn thương nặng nề. Tôi đã sửa lại bản thảo để không nhắc đến bà nữa, nhưng sự thương tổn vẫn còn. Sau đó, tôi gọi cho bà để giải quyết vấn đề, nhưng tôi vẫn cảm thấy chao đảo. Làm thế nào lại xảy ra chuyện này? Nếu đây là những gì Tiến sĩ Hew Len dự báo và cuốn sách thậm chí còn chưa xuất bản, thì chuyện gì đang chờ đợi tôi? Giá mà tôi biết được. Rõ ràng là đã có chuyện – và một khi cuốn sách ra đời, mọi chuyện mới thực sự bắt đầu be bét.

Như tôi đã đề cập trong phần giới thiệu, cả những người trước đó chưa đọc cuốn sách (vì sách chưa được phát hành) cũng lên án cuốn sách và tôi. Họ nói rằng tôi đã bịa ra mọi chuyện, cả về Tiến sĩ Hew Len lẫn câu chuyện ông đã giúp chữa lành cho các bệnh nhân tại bệnh viện tâm thần hình sự Hawaii ra sao. Một số người lên án cuốn sách là không đầy đủ, và những người khác thì công kích tôi về việc đã không tiết lộ hết những bí mật trong khóa học về Ho’oponopono. Họ cáo buộc tôi đã tìm cách đề cập các sản phẩm khác của tôi trong cuốn sách. Một số còn cho rằng nếu Tiến sĩ Hew Len có thật thì ông ta là người điên có thể được cấp giấy xác nhận.

Phải nói rằng mọi chuyện quả thật là điên đầu và khó chịu. Làm thế nào một cuốn sách lại có thể khích bác nhiều người đến thế, nhất là khi nó không những được viết bằng sự yêu thương mà còn dạy về tình yêu thương và sự tha thứ?

Trong khi đó, hàng ngàn độc giả đã được chuyển hóa. Tôi đã nhận được các cuộc gọi, thư từ, và email từ những người thật lòng tri ân. Họ đã tìm thấy niềm hy vọng, sự chữa lành và cứu rỗi. Quả thật đáng khích lệ, nhưng những vết thương đâm trên lưng tôi vẫn đau nhói.

Mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn nữa trước khi khá lên. Tôi có một người bạn thân mà tôi đã truyền dạy, trợ giúp, đỡ đần, tư vấn và truyền cảm hứng, một người khổ sở về mặt tiền bạc. Anh không có nhiều kỹ năng kinh doanh trực tuyến, nhưng tôi thích con người anh, sự sáng tạo và óc hài hước của anh. Tôi nhìn thấy tiềm năng khi giúp đỡ và làm việc với anh.

Tôi đã trao tặng mọi thứ, miễn phí, để giúp anh có thể tự lực. Tôi giúp anh tạo dựng một doanh nghiệp trực tuyến và một danh sách email các khách hàng. Tôi giúp anh về sản phẩm và tiếp thị. Tôi trả thù lao cho anh vì đã giúp tôi trong các sự kiện đặc biệt, ngay cả khi tôi bị lỗ trong việc tổ chức. Anh biết ơn và bày tỏ điều đó bằng cách thường hôn lên má tôi khi chia tay và nói, “Thương lắm, Joe”.

Năm 2009, tôi đến Nga để dự một loạt các buổi thuyết trình và mời anh đi cùng. Anh được chu du một chuyến bằng vé hạng nhất miễn phí, còn tôi thì có một người bạn đồng hành. Anh cũng đồng ý giúp tôi trên sân khấu vì nói chuyện nhiều ngày liên tục là một việc dễ kiệt sức. Đó là một giao ước cả hai cùng có lợi. Mặc dù cả hai đều e sợ Nga (từ bao câu chuyện về các cuộc tấn công hạt nhân mà chúng tôi được nghe khi lớn lên – nếu nhìn từ góc độ dữ liệu), chúng tôi cũng đã thu xếp hành trang, chuẩn bị tinh thần và bay sang phía bên kia bán cầu. Chuyến đi Nga không phải là một dịp dã ngoại. Lịch trình rất khốc liệt, gần như tra tấn. Vừa hạ cánh, tôi được đưa thẳng đến một chương trình truyền hình tại Moscow mà chẳng kịp tắm táp hoặc cạo râu. Tôi choáng váng đến độ không nói nên lời bởi vì theo hợp đồng, tôi biết tôi phải làm tất cả mọi chuyện mà người Nga yêu cầu ở tôi. Tôi tham gia chương trình truyền hình. Sau đó cũng trong đêm, tôi ký tặng sách mấy giờ liền tại một hiệu sách. Chương trình không ngơi trong suốt hai tuần tiếp theo. Mặc dù đi theo để trợ giúp, anh bạn của tôi thường ở lại phòng để ngủ, trong khi tôi đi ra ngoài để tiếp tục nói chuyện, thuyết trình, dự phỏng vấn, ký sách và làm nhiều việc khác nữa. Tôi không phiền gì. Tôi thấy nhẹ nhõm khi anh được nghỉ ngơi. Anh xứng đáng được như vậy.

Thậm chí việc rời khỏi nước Nga cũng là một chuyến đào thoát khỏi địa ngục.

Chúng tôi phát hiện ra thị thực của mình đã hết hạn trước khi chuyến đi kết thúc. Ai đó đã làm sai giấy tờ của chúng tôi. Thị thực du lịch của chúng tôi không hợp lệ. Tôi cảm thấy như chúng tôi đang rơi vào một bộ phim chiến tranh thế giới. Như một tình cảnh không có thật. Các viên chức lãnh sự Mỹ bảo người bạn của tôi hãy “Làm mọi cách để ra khỏi quốc gia này trước lúc nửa đêm”.

Thật là khốn khổ. Chúng tôi được đưa đi trên những con đường hẻo lánh, băng qua các trạm gác quân sự ở Nga, liên tục xuất trình hộ chiếu, và cuối cùng được thả xuống trong rừng ở Phần Lan – ngay trước lúc nửa đêm, chỉ vài phút trước khi thị thực hết hạn. Chúng tôi vẫn phải đến Helsinki và tìm chuyến bay mới để trở về Hoa Kỳ (với một khoản tốn kém lớn cho tôi). Ôi chao ơi, câu chuyện thật trần ai.

Nhưng chuyện đó vẫn chưa phải là tệ lắm.

Khi chúng tôi về đến nhà an toàn, người bạn của tôi đã bị khủng hoảng. Trong vòng 72 tiếng sau khi về, anh đã gửi cho tôi một bức email với một hóa đơn các khoản kê bất ngờ và hoàn toàn thêu dệt về công sức trong hai năm trước đó. Mọi việc anh đã làm miễn phí cho tôi với tư cách bạn bè hay vì tri ân tôi, đều được nêu trên hóa đơn. Anh nói rằng tôi nợ anh và nợ rất nhiều tiền. Tôi không tin nổi.

Mặc dù chưa bao giờ thỏa thuận sẽ trả thù lao cho anh về chuyến đi Nga, khi sang đến đó tôi cũng đã hứa sẽ cho anh ta một khoản. Tôi không hề được thanh toán đầy đủ cho công việc ở nước ngoài, và tốn đến 10.000 đô la để cả hai có thể bay về nhà vào phút chót. Tuy nhiên, sự trợ giúp của anh ở Nga đã giúp tôi trụ được trước áp lực công việc. Tôi định tặng cho anh một chiếc xe mà tôi biết anh yêu thích như một món quà bất ngờ, thế mà anh đã giận dữ với tôi, trong vòng chưa đến ba ngày sau khi trở về, khiến tôi chưng hửng. Tôi kinh ngạc. Tôi bị chấn động đến tận tâm can. Tôi không thể hiểu được hành vi của anh.

Tôi đã tìm cách gặp anh. Tôi gọi anh. Tôi để lại thư thoại. Tôi nghĩ rằng nếu cùng ngồi xuống để nói chuyện, chúng tôi có thể hình dung ra điều gì trục trặc. Có lúc tôi đã ngỏ lời trả thù lao cho anh, để mối quan hệ được yên lành. Anh viết một cách tức giận, “Hãy quên đi”. Anh tiếp tục trút giận, viết những điều khủng khiếp về tôi trên mạng. Anh viết riêng cho những người tôi biết – thậm chí cả nhân viên của tôi – nhằm lôi kéo họ về phe anh để chống lại tôi. Hành động của anh đầy thủ đoạn, xấu xa, quỷ quyệt và nham hiểm nhằm hủy hoại thanh danh của tôi.

Không có cách nào lột tả được hết nỗi đau qua sự việc này. Cứ như ta thức dậy và phát hiện ra người bạn đời hoặc người bạn chí cốt đã đi mất hoặc mất đi. Tôi đau buồn. Tôi tổn thương. Làm thế nào mà người bạn thân thiết nhất của tôi lại có thể hành động một cách độc ác và lạnh lùng như vậy? Tôi không hiểu nổi. Có phải chỉ là chuyện tiền bạc? Có phải anh ta vứt bỏ một tình bạn, một quan hệ cộng tác kinh doanh, một giao ước tâm linh, chỉ vì tiền bạc? Tâm linh nằm đâu? Ho’oponopono mà tôi đã giúp anh học nằm đâu? Con tim của anh nằm đâu?

Điều trớ trêu là chính do anh mà tôi đã quan tâm đến Ho’oponopono. Anh đã nghe một câu chuyện và đọc một cuốn sách nhỏ, và kể lại với tôi. Anh không hề biết Ho’oponopono là gì. Tôi thấy đề tài này hấp dẫn và muốn tìm hiểu nhiều hơn, nên đã bắt đầu truy tìm xuất xứ câu chuyện, về nhân vật và sự việc trong đó. Cuối cùng tôi đã được dẫn dắt đến gặp Tiến sĩ Hew Len và viết cuốn Không giới hạn.

Tôi nghĩ bạn tôi hiểu các nguyên tắc về trách nhiệm cá nhân, tình yêu và sự tha thứ. Dù gì, tôi cũng đã trả phí để anh tham dự khóa học Ho’oponopono đầu tiên của anh trong đời, nhưng khi bị chạm vào khía cạnh nhạy cảm, từ vết thương của chuyến đi Nga hay từ điều gì đó, anh đã không chịu trách nhiệm. Anh đổ lỗi cho tôi và đã đi quá xa. Trong Ho’oponopono người ta gọi thể loại trả đũa này là ino, có nghĩa là hành động cố ý làm tổn hại với lòng thù hận. Đó là một trong những tội lỗi nghiêm trọng nhất có thể tưởng tượng.

Và anh đã làm điều đó với tôi.

Tôi đã thanh tẩy, cứ thanh tẩy… và thanh tẩy.

Tôi nhìn vào sự can dự của mình trong tấn kịch này ở cấp độ năng lượng, cố gắng để hiểu làm thế nào tôi lại thu hút nó. Tôi biết cuộc sống của chúng ta đan xen với nhau. Chúng ta là một vũ điệu của năng lượng. Chẳng có điều gì xảy ra trong chân không. Bạn tôi và tôi đã cùng chia sẻ một chương trình – virus của tâm trí. Tôi đã làm hết sức để nhớ lại tất cả những gì Tiến sĩ Hew Len từng dạy tôi, để biết rằng cách thoát ra duy nhất là thanh tẩy, thanh tẩy và thanh tẩy.

Tôi bắt đầu cảm thấy buồn cho anh bạn của mình. Tôi bắt đầu hiểu rằng bằng cách nào đó anh ta đã thu nạp một chương trình khống chế tâm trí của anh. Tôi biết anh từng có những cơn xung đột với gia đình và bạn bè trước kia. Tôi đã từng chứng kiến những chuyện đó. Có điều tôi không bao giờ ngờ chuyện đó xảy đến với mối quan hệ của chúng tôi hoặc nhắm vào tôi. Cứ như có một chương trình đã chiếm hữu và sai khiến anh. Tôi muốn giúp anh, chữa lành cho anh bằng cách nào đó. Tôi đã không ngừng thanh tẩy để xóa sạch chuyện này trong tôi, hy vọng nó cũng sẽ được xóa bên trong anh.

Trong thực tại theo Ho’oponopono, đó không phải là chuyện của anh. Đó là chuyện của tôi.

Nếu ai đó có quyền cảm thấy mình là nạn nhân, thì đó là tôi. Nếu ai đó có chứng cứ rằng người bạn đã phản bội mình, thì đó là tôi. Tôi vẫn còn giữ các email liên lạc giữa chúng tôi và các email từ những người anh đã liên lạc, chứng tỏ mọi chuyện anh đã làm cả công khai lẫn riêng tư. Một người khác có thể dùng tất cả những thứ đó để phản đòn. Tôi thì không.

Như Tiến sĩ Hew Len thường dạy tôi, “Chẳng có gì ngoài kia cả”. Tất cả ở bên trong. Tôi đã buộc chính mình phải nhận trách nhiệm hoàn toàn cho mọi thứ bạn của tôi đã làm, tìm kiếm chương trình bên trong tôi và chúng tôi đã tạo ra, thu hút, và thị hiện thành toàn bộ tấn tuồng này.

Bạn tôi đã dời đi nơi khác, khiến tôi cảm nhận anh muốn làm lại từ đầu. Có phải anh đã tạo ra tình cảnh ác mộng này để cắt đứt mối quan hệ làm ăn với tôi? Tôi đoán anh có vấn đề về tiền bạc. Có phải anh cần một vật tế thần? Nếu vậy, chắc chắn tôi là mục tiêu thích đáng. Tôi nói ra điều này không nhằm đổ lỗi cho anh, bởi vì đổ lỗi không phải là cách của Ho’oponopono, mà để thấy tâm trí con người luôn cố gắng ra sao để biện minh cho sự phi lý. Tôi không biết mình nghĩ đúng hay sai về động cơ của anh, mà điều đó cũng không thành vấn đề. Vấn đề thực sự ở đây là Tiến sĩ Hew Len đã nói đúng. Mọi chuyện đã be bét.

Tôi đã làm gì để xử lý cuộc khủng hoảng đã được kích hoạt bởi chương trình chung trong anh và trong tôi? Không làm gì cả.

Tôi không thuê luật sư hoặc liên hệ với bất kỳ cơ quan chính quyền nào. Hành động đó không cho cảm giác yêu thương và tha thứ như Ho’oponopono thực thụ. Thậm chí dù anh bạn của tôi đã làm một số chuyện tệ hại nhằm hủy hoại thanh danh của tôi (mà thậm chí tôi còn tổn thương nặng nề hơn vì anh hiểu rõ về việc nhận trách nhiệm hoàn toàn và thanh tẩy), tôi cũng đã không trả đũa.

Thay vào đó, tôi thanh tẩy – tôi cảm nhận nỗi đau thấm thía của mình, sự phản bội và sự bất công, và tôi dâng trọn cho Siêu nhiên. Tôi áp dụng chính quy trình mà Tiến sĩ Hew Len đã dạy. Tôi nhận trách nhiệm. Tôi gánh lấy hoàn cảnh. Tôi đã không nói ra bất cứ điều gì tiêu cực, và tôi chỉ chia sẻ câu chuyện trong lúc này để có một bài học lớn hơn (sắp được trình bày). Tôi đã đón nhận tấn tuồng vào bên trong, và tại đó tôi thanh tẩy.

Tôi cũng áp dụng một hình thức Ho’oponopono cao cấp, mà tôi sẽ chia sẻ sau với các bạn trong cuốn sách này. Sự kết hợp tất cả những phương pháp ấy rốt cục cho phép tôi phóng thích năng lượng từ sự nhận thức về người bạn trước đây. Tấn tuồng lắng dịu. Anh dừng chiến dịch bôi nhọ. Cát bụi lắng xuống. Cuộc sống tiếp diễn. Việc kinh doanh vẫn diễn ra như thường lệ, chỉ có điều không có anh trong cuộc sống của tôi. Tôi vẫn nhớ mối quan hệ thân tình đã có, nhưng tôi thà được tự do hơn phải phát điên.

Thật thú vị, anh đã liên lạc với tôi trong khi tôi đang viết cuốn sách này để hỏi liệu tôi có muốn tổ chức một khóa Ho’oponopono cùng anh. Đó có phải là một dấu hiệu cho thấy sự thanh tẩy của tôi đã có tác dụng và chúng tôi giờ đây đã an hòa? Vâng. Nhưng tôi đã từ chối lời đề nghị của anh. Anh là quá khứ, và tôi đã dọn sạch để nó đi qua. Tôi thương anh, tha thứ cho anh, và cầu chúc anh điều tốt lành.

Chúng ta hãy đi về phía trước.

Bài học lớn ở đây là gì?

Hãy hiểu rằng tấn tuồng này không hề là lỗi của bạn tôi, cũng không phải là lỗi của bất kỳ ai. Không ai là người có lỗi. Nguyên nhân là một chương trình. Đây là điều thiết yếu phải hiểu. Tôi đã nhận toàn bộ trách nhiệm đối với chương trình mà tôi nhận thức được trong chính bản thân mình. Khi tôi thanh tẩy chương trình đó, hoàn cảnh được giải quyết.

Đó là bài học trước tiên. Đó là lý do tôi chia sẻ câu chuyện này. Ngay cả với các tác giả và các đạo sư, vấn đề cốt lõi là thực hành Ho’oponopono để xóa các chương trình, ký ức và dữ liệu khác hầu trở lại với trạng thái yêu thương thuần khiết. Như Tiến sĩ Hew Len vẫn thường nói, “Tôi có mặt chỉ để dọn dẹp”.

Như bạn sẽ thấy qua sách này, cuộc sống luôn đưa đến những thách thức. Đó là bản chất của cuộc sống. Bí quyết để thoát khỏi ngục tù là thực hành Ho’oponopono. Trong khi tâm niệm bốn mệnh đề – Thương lắm, tôi xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi, cảm ơn – ta đã xóa các chương trình và niềm tin bên trong mà không hề nhận biết, làm cho hành trình cuộc sống dễ dàng hơn. Ta càng thanh tẩy thì càng xóa nhiều dữ liệu và đến càng gần hơn với Siêu nhiên tức Zero.

Có thật dễ dàng như thế không? Phương cách này liệu có tác dụng luôn luôn? Tại sao cuộc sống dường như cứ tệ hại rồi mới trở nên tươi đẹp hơn?

Hãy đi cùng tôi, và chúng ta sẽ dấn sâu hơn vào cuộc phiêu lưu này…

-Còn tiếp-

Tác phẩm được trích đăng với sự đồng ý của Phương Nam Book.

Click to comment

Viết bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Trích đăng

Ngoài Covid, còn có những cuộc khủng hoảng thầm lặng khác

Ta mang khẩu trang để bảo vệ chính mình và người khác khỏi một con vi rút mà ta không thấy được. Nhưng còn tất cả những con vi rút vô hình khác mà ta cũng cần tránh thì sao?

Published

on

By

Trích từ: Hãy cùng ước mơ
Tác giả: Đức Giáo Hoàng Phanxicô

Đơn vị giữ bản quyền: Phương Nam Book
Phát hành: tháng 10.2022

Tôi thấy thời đại này giống như một cuộc tính sổ. Nó khiến tôi nghĩ tới điều mà Chúa Giêsu đã nói với Thánh Phêrô trong Phúc Âm Luca (Lc 22,31) – ma quỷ muốn sàng ông như sàng gạo. Bước vào cuộc khủng hoảng là để cho bản thân được sàng lọc. Các phạm trù và cách suy nghĩ của bạn bị lung lay, các giá trị ưu tiên và phong cách sống của bạn bị thách thức. Bạn bước qua một ngưỡng cửa, hoặc là do chính bạn chọn lựa, hoặc do hoàn cảnh đòi buộc; vì sẽ có những cuộc khủng hoảng, như những gì chúng ta đang phải trải qua đây, mà bạn không cách chi né tránh được.

Câu hỏi được đặt ra là liệu bạn có vượt qua cơn khủng hoảng này không, và nếu có thể, thì bằng cách nào? Quy luật cơ bản của một cuộc khủng hoảng là bạn sẽ không thoát khỏi nó mà không thay đổi gì. Khi bạn vượt qua thách đố, bạn hoặc sẽ trở nên tốt hơn hoặc là tệ đi; nhưng chắc chắn sẽ không còn là con người cũ nữa.

Chúng ta đang sống trong thời đại đầy những thử thách. Kinh Thánh nói về việc băng qua lửa để mô tả những thử thách như thế, có thử lửa mới biết bình thợ gốm (Hc 27,5). Chúng ta sẽ luôn gặp khó khăn trong cuộc sống, nhờ đó mà ta được lớn lên.

Đức Giáo Hoàng Phanxicô

Các thử thách trong cuộc sống sẽ giúp bạn bộc lộ trái tim mình: Trái tim bạn vững chãi thế nào, biết thương xót ra sao, và nó lớn hay nhỏ. Thường thường, trong những cảnh huống xã hội bình thường, bạn chẳng khi nào bộc lộ bản thân. Bạn cười, bạn nói những điều đúng đắn, và bạn bình an vô sự vượt qua các tình huống mà không phải thể hiện mình như chính-bạn-là. Nhưng khi bước vào khủng hoảng thì hoàn toàn trái ngược. Bạn phải chọn lựa. Và trong quá trình chọn lựa, bạn bộc lộ trái tim mình.

Hãy nghĩ về những gì xảy ra trong lịch sử. Khi trái tim bị thử thách, con người ta trở nên ý thức về điều khiến họ chùn bước. Họ cũng cảm nhận được sự hiện diện của Thiên Chúa, Đấng Trung Tín và hằng đáp lại tiếng than khóc của dân Người. Cuộc gặp gỡ sau đó mở ra một tương lai mới.

Hãy nghĩ về những gì chúng ta thấy trong đại dịch Covid-19. Kìa các vị tử đạo: Những người nam người nữ đã hy sinh mạng sống mình để phục vụ những ai cần họ nhất. Hãy nghĩ tới các nhân viên y tế, các y bác sĩ, những người chăm sóc, cũng như các vị tuyên úy và tất cả những ai đã chọn đồng hành với người khác trong nỗi đau của họ. Áp dụng các biện pháp phòng ngừa cần thiết, họ tìm cách hỗ trợ và an ủi người khác. Họ là chứng nhân của tình thân và sự dịu dàng. Đau lòng thay, nhiều người trong số họ đã ra đi. Để tôn vinh những gì họ đã làm chứng và nỗi đau của biết bao người, chúng ta phải xây dựng ngày mai bằng cách đi theo con đường mà họ đã thắp sáng.

Tuy nhiên – tôi nói điều này trong đau đớn và xấu hổ chúng ta cũng hãy nghĩ đến những người cho vay nóng, cho vay nặng lãi, kẻ đã xuất hiện trước cửa nhà của những người đang tuyệt vọng. Giả như họ có đưa tay ra thì cũng là để cho vay những khoản tiền không thể nào trả nổi, và những ai chấp nhận đề nghị đó cuối cùng sẽ trở thành con nợ vĩnh viễn. Đây là những người làm giàu trên nỗi khốn cùng của người khác.

Đức Giáo Hoàng Phanxicô

Trong thời điểm khủng hoảng, bạn sẽ bắt gặp cả điều tốt lẫn điều xấu: Người ta bộc lộ mình như chính-họ-là. Có những người quên mình phục vụ kẻ khó nghèo, cũng có những người làm giàu trên nỗi đau của người khác. Có những người bước ra để đến với tha nhân – bằng những cách thức mới đầy sáng tạo mà không cần rời khỏi nhà – trong khi số khác lại rút lui phía sau tấm áo phòng bị. Trái tim của ta vì thế mà tỏ lộ.

Không chỉ một vài cá nhân nào đó bị thử thách, mà là toàn thể nhân loại. Hãy nghĩ đến việc các chính phủ phải đưa ra chọn lựa trong đại dịch. Điều gì quan trọng hơn: Chăm sóc con người hay đảm bảo sự vận hành của hệ thống tài chính? Chăm lo cho người dân, hay thí mạng họ để đảm bảo lợi ích của thị trường chứng khoán? Tạm ngưng cỗ máy thịnh vượng, dù biết rằng điều này có thể ảnh hưởng đến nhiều người, nhưng phải chăng đó cũng chính là cách chúng ta có thể cứu sống nhiều mảnh đời? Có những trường hợp, chính phủ chọn bảo vệ nền kinh tế trước, có thể vì họ đã không hiểu mức độ trầm trọng của dịch bệnh, hoặc do họ thiếu nguồn lực. Những chính quyền này đã “thế chấp” người dân của họ. Khi chọn lựa như thế, thứ tự ưu tiên của họ bị thử thách và giá trị thật của họ cũng bị phơi bày.

Trong cơn khủng hoảng, luôn có điều cám dỗ ta rút lui. Tất nhiên, có những lúc chúng ta cần phải lùi lại vì lý do chiến thuật – như trong Kinh Thánh đề cập: “Rồi Israel rút về lều” (1 V 12,16) - nhưng có những tình huống mà rút lui không phải việc đúng đắn và cũng chẳng nhân văn. Chúa Giêsu đã làm rõ điều này trong dụ ngôn về người Samari nhân hậu. Khi thầy Lêvi và thầy tư tế bỏ lại người đàn ông bê bết máu vì bị băng cướp đánh nhừ tử, họ đang rút lui “theo chức năng”. Một hành động tuy hợp lý và đúng luật dạy, nhưng chẳng hợp tình người. Khi gặp thách đố, điều họ cố gắng bảo vệ là địa vị, vai trò và hình tượng của bản thân, chứ không phải vì người khác.

Trong một cuộc khủng hoảng, chủ nghĩa chức năng của ta bị lung lay, đó là lý do ta phải xem lại cũng như điều chỉnh vai trò và thói quen để biến mình thành những người tử tế hơn. Một cuộc khủng hoảng luôn đòi buộc toàn thể con người ta hiện diện, không cho phép ta thoái lui hay trở về với những đường lối và vai trò cũ. Hãy nghĩ về người Samari: Anh ta đã dừng lại, nâng đỡ người gặp nạn, đã hành động và bước vào thế giới của nạn nhân, đã đặt mình vào tình huống để chia sớt đau khổ với nạn nhân, rồi từ đó, tạo nên một tương lai mới.

Đức Giáo Hoàng Phanxicô

Hành động theo cách của người Samari trong cơn khủng hoảng nghĩa là để cho bản thân được tác động bởi những gì mà ta nhìn thấy, với ý thức rằng những khổ đau này sẽ biến đổi cuộc đời ta. Chúng ta, những người Kitô hữu, nói về điều này như là đón nhận và ôm lấy thập giá Đức Kitô. Với niềm xác tín rằng những gì sẽ xảy đến là cuộc sống mới, việc ôm lấy thập giá cho chúng ta can đảm để ngừng than vãn và dũng khí để ra đi phục vụ. Từ đó, chúng ta được biến đổi, và sự biến đổi này chỉ đến từ lòng trắc ẩn và sự phục vụ quên mình.

Một số người đáp lại những khổ đau mà cơn khủng hoảng đem đến chỉ bằng cái nhún vai. Họ nói, “Thượng đế đã tạo dựng thế giới như thế, bản chất nó là vậy rồi”. Nhưng, nhìn nhận như thế là đã hiểu sai về công trình sáng tạo của Thiên Chúa, bởi đây là một tiến trình năng động, không phải tĩnh tại. Thế giới vẫn luôn được tạo dựng. Thánh Phaolô trong thư gửi giáo đoàn Rôma đã nói: Muôn loài thụ tạo cùng rên siết và quằn quại như sắp sinh nở (Rm 8,22). Thiên Chúa muốn cùng chúng ta, các cộng sự của Ngài, không ngừng dựng xây thế giới. Thiên Chúa đã mời gọi chúng ta cộng tác với Ngài ngay từ thuở ban đầu, trong mọi lúc, cả những thời khắc bình yên hay trong cơn khủng hoảng. Thiên Chúa không trao thế giới cho ta như một món đồ đã được đóng gói và niêm phong, rồi nói rằng: “Thế giới đây, hãy đón nhận”.

Trong sách Sáng Thế (Book of Genesis), Thiên Chúa ra lệnh cho Adam và Eva sinh sôi nảy nở cho đầy mặt đất. Nhân loại có nhiệm vụ thay đổi, xây dựng, làm chủ công trình sáng tạo theo nghĩa tích cực: sáng tạo từ nó và cùng với nó. Vì vậy, những gì sắp xảy đến không phụ thuộc vào các cơ chế vô hình hay một tương lai mà nhân loại chỉ là khán giả thụ động. Không, chúng ta là nhân vật chính, hay cụ thể hơn, là những người đồng sáng tạo. Khi Chúa bảo chúng ta ra đi và sinh sôi nảy nở để làm chủ Trái Đất, Ngài đang nói: Hãy là những người kiến tạo tương lai của chính mình.

Từ cuộc khủng hoảng này, chúng ta có thể trở nên tốt hơn hoặc tệ đi. Ta có thể trượt dài về sau, hoặc có thể tạo ra điều gì đó mới mẻ. Hiện tại, điều ta cần là cơ hội để thay đổi và tạo không gian cho những điều mới. Điều này tương tự điều Chúa phán với tiên tri Isaia: Hãy đến đây, ta cùng nhau tranh luận! Nếu con sẵn sàng lắng nghe, chúng ta sẽ có một tương lai tuyệt vời. Nhưng nếu con từ chối lắng nghe, con sẽ bị ăn gươm giáo (Is 1, 18-20).

Đức Giáo Hoàng Phanxicô

Có rất nhiều lưỡi gươm đang hòng tiêu diệt chúng ta.
Cuộc khủng hoảng Covid trông có vẻ đặc biệt vì nó ảnh hưởng đến toàn thể nhân loại, nhưng nó chỉ đặc biệt vì ta có thể nhìn thấy được. Trong khi có hàng ngàn cuộc khủng hoảng khác cũng thảm khốc không kém, nhưng đủ khuất tầm nhìn để nhiều người vờ như chúng chẳng hề hiện hữu. Chẳng hạn, hãy nghĩ về những cuộc chiến tranh diễn ra đó đây trên thế giới; về việc sản xuất và buôn bán vũ khí; về hàng trăm ngàn người tị nạn đang chạy trốn khỏi sự đói nghèo, thiếu thốn cơ hội; và cả biến đổi khí hậu. Những bi kịch này có vẻ xa vời với chúng ta, chúng chỉ là một phần của tin tức hằng ngày, và đáng buồn thay, nó không đủ sức để thúc đẩy ta thay đổi lịch trình và giá trị ưu tiên. Nhưng cũng như đại dịch Covid, những khủng hoảng này tác động đến toàn nhân loại.

Chỉ cần nhìn những con số trong ngân sách mà một quốc gia chi cho việc trang bị vũ khí thôi cũng đủ làm bạn lạnh người. Rồi hãy so sánh các số liệu trên với số liệu thống kê của UNICEF về số trẻ em không được đến trường, phải lên giường với cái bụng đói, khi đó, bạn sẽ hiểu được ai đang phải trả giá cho việc trang bị vũ khí. Trong bốn tháng đầu năm nay, có đến 3,7 triệu người chết vì đói. Và có bao nhiêu người chết vì chiến tranh? Chi phí quân sự hủy diệt loài người. Có thể nói đây là một chủng vi rút corona đáng sợ, nhưng vì không nhìn thấy các nạn nhân của nó nên chúng ta chẳng mấy để tâm.

Tương tự vậy, một số người không nhìn thấy được thế giới tự nhiên đang bị tàn phá. Chúng ta nghĩ rằng điều này sẽ không ảnh hưởng tới mình vì nó xảy ra tận đấu tận đâu. Nhưng rồi đột nhiên ta nhìn thấy, ta hiểu được: Một chiếc thuyền băng qua Bắc Cực lần đầu tiên, và ta nhận ra rằng những trận lũ lụt và cháy rừng ở đâu xa lại là một phần của cuộc khủng hoảng chung mà tất cả chúng ta đều phải đối mặt.

Hãy nhìn chúng ta lúc này: Ta mang khẩu trang để bảo vệ chính mình và người khác khỏi một con vi rút mà ta không thấy được. Nhưng còn tất cả những con vi rút vô hình khác mà ta cũng cần tránh thì sao? Chúng ta sẽ phải đối phó với những đại dịch tiềm ẩn của thế giới này bằng cách nào – đại dịch của đói nghèo, bạo lực và biến đổi khí hậu?

Đức Giáo Hoàng Phanxicô

Nếu muốn bước ra khỏi cuộc khủng hoảng này và bớt ích kỷ hơn so với khi bước vào, hãy để cho bản thân được lay động bởi nỗi đau của người khác. “Nơi nào có hiểm nguy, nơi đó cũng trổ sinh nguồn năng lượng cứu rỗi”. Câu thơ trong tác phẩm Hyperion của Friedrich Hölderlin như muốn nói với tôi rằng những hiểm nguy đe dọa chúng ta trong một cuộc khủng hoảng không phải là tất cả; luôn luôn có một lối ra. Đó chính là nguồn cảm hứng trong câu chuyện của loài người: Luôn có cách để ta thoát khỏi sự suy tàn. Con người phải hành động ngay trong chính những thách thức, cũng là nơi mà cánh cửa được mở ra. Câu nói ấy đã đồng hành với tôi trong nhiều thời điểm khác nhau của cuộc sống.

Đây là thời điểm để ta mơ lớn, để suy nghĩ lại các giá trị ưu tiên, những điều ta coi trọng, mong muốn và kiếm tìm, và cũng để cam kết hành động trong mỗi ngày sống vì những điều ta mơ ước. Điều tôi nghe được lúc này cũng giống những gì Thiên Chúa đã nói với tiên tri Isaia: Hãy đến đây, ta cùng nhau tranh luận! Chúng ta hãy dám ước mơ.

Thiên Chúa mời gọi ta dám sáng tạo những điều mới lạ. Chúng ta không thể trở về tình trạng tưởng chừng như yên ổn của hệ thống chính trị và kinh tế trước khủng hoảng. Chúng ta cần những nền kinh tế cho phép mọi người tiếp cận với thành quả của công trình sáng tạo cùng những nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống: đất đai, nhà ở và công việc. Chúng ta cần những nền chính trị có thể hòa nhập và đối thoại với người nghèo, những người bị loại trừ và dễ bị tổn thương, giúp họ có tiếng nói trong các quyết định ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Chúng ta cần chậm lại, cân nhắc và thiết kế ra cách thức tốt hơn để có thể cùng nhau sống trên mặt đất này.

Đó là nhiệm vụ mà từng người chúng ta được mời gọi để cộng tác. Nhưng đây là thời điểm đặc biệt dành cho những con tim thao thức, sự thao thức lành mạnh thôi thúc ta hành động. Hơn bao giờ hết, các lý lẽ ngụy biện cho rằng chủ nghĩa cá nhân là nguyên lý vận hành xã hội đang bị phơi bày. Vậy đâu sẽ là nguyên tắc mới của chúng ta?

Chúng ta cần một nhóm những người biết rằng chúng ta cần nhau, những người có tinh thần trách nhiệm với người khác và với thế giới. Chúng ta cần cho thấy rằng việc sống tử tế, có niềm tin, và làm việc vì lợi ích chung là những mục tiêu tuyệt vời – điều đòi hỏi nơi ta lòng can đảm và nghị lực; trong khi sự hào nhoáng hời hợt và nhạo báng đời sống đạo đức chẳng giúp ích gì. Kỷ nguyên hiện đại, vốn đã phát huy sự bình đẳng và tự do như một xác quyết, giờ đây cần phải tập trung vào tình anh em bạn hữu với cùng chí hướng và sự bền bỉ để đương đầu với các thử thách phía trước. Tình anh em bạn hữu sẽ tạo điều kiện cho bình đẳng và tự do chiếm vị trí tương xứng trong bản giao hưởng cuộc sống.

Hàng triệu người đã tự hỏi mình và người khác rằng họ có thể tìm thấy Thiên Chúa ở đâu trong cuộc khủng hoảng này. Những gì hiện lên trong tâm trí tôi là sự đầy tràn. Tôi nghĩ tới những dòng sông lớn nhẹ nhàng vỗ bờ, một cách chậm rãi đến độ bạn khó lòng nhận ra, nhưng đến đúng thời điểm, chúng vỡ bờ và tràn ra. Trong xã hội chúng ta, lòng thương xót của Chúa cũng tuôn tràn như “thời khắc vỡ bờ”: Bùng nổ, phá vỡ mọi giới hạn truyền thống vốn cản trở nhiều người khỏi những gì họ xứng đáng được nhận, làm lung lay vai trò và cách suy nghĩ của ta. Sự đầy tràn ân sủng được tìm thấy nơi những đau khổ mà cuộc khủng hoảng này đã phơi bày, và trong cách đáp trả sáng tạo của hàng bao người.

Tôi thấy có rất nhiều tình thương chảy tràn giữa chúng ta. Nhiều con tim đã và đang phải chịu các thách đố. Cuộc khủng hoảng đã khơi dậy nơi nhiều người sự can đảm và lòng trắc ẩn mới. Một vài người trong số đó khi bị thách đố sàng lọc, đã đáp lại bằng khát khao kiến tạo lại thế giới; số khác thì quyết định giúp người thân cận đang gặp túng thiếu bằng các hành động thiết thực để họ có thể vượt qua nỗi đau.

Tôi tràn ngập hy vọng rằng chúng ta sẽ trở nên tốt hơn khi bước ra khỏi cuộc khủng hoảng này. Nhưng để làm được như thế, chúng ta cần phải quan sát kỹ càng, lựa chọn sáng suốt và hành động đúng đắn.

Hãy cùng nói về cách thức để làm điều đó. Hãy để cho lời Chúa phán với tiên tri Isaia cũng vang vọng trong ta: Hãy đến đây, ta cùng nhau tranh luận! Chúng ta hãy dám ước mơ.

– Còn tiếp –

Tác phẩm được trích đăng với sự đồng ý của Phương Nam Book.

Đọc bài viết

Trích đăng

Tại sao “Tôi” phải tồn tại ngay từ đầu?

Cuộc sống trưởng thành là thỏa hiệp giữa việc được làm những điều bạn muốn và tuân theo chuẩn mực chung của xã hội, giữa cái “Tôi” là trung tâm vũ trụ và cái “Tôi” chỉ như một mắt xích nhỏ nhoi trong guồng máy xã hội khổng lồ.

Published

on

By

Trích từ: Metahuman – Siêu Nhân Loại
Tác giả: Deepak Chopra
Đơn vị giữ bản quyền: Phương Nam Book
Phát hành: tháng 12.2022

Có nhiều cách hiểu từ ảo tưởng. Xã hội không chấp nhận bất kỳ ai có ảo tưởng rằng những cá thể khác không quan trọng; chúng ta gọi đây là thói tự đại hoặc duy ngã. Nhưng ảo tưởng rằng tình yêu có thể chinh phục tất cả, niềm tin mà con người rất dễ lậm vào nếu đang say sưa trong men tình, là loại ảo tưởng ai cũng sẵn lòng sa chân. Vậy nên thật đau đớn khi tình yêu tan vỡ, nghĩa là mang hiện thực đến thế chỗ cho ảo tưởng.

Sự pha trộn giữa niềm vui và đau khổ tạo nên đặc trưng tiêu biểu của “Tôi”. Ở mặt tích cực, việc khám phá ra danh tính bản thân có thể khiến trẻ con vui sướng tột cùng. Nhưng chẳng lâu sau, “khủng hoảng tuổi lên hai” sẽ bắt đầu phô bày những dấu hiệu vị kỷ, khi trẻ biết khẳng định với thế giới, “Đây là tôi! Chú ý vào nhé. Tôi ở đây này!” Khủng hoảng tuổi lên hai là giai đoạn thách thức với các bậc cha mẹ bởi lối đòi hỏi vô lối của bản ngã, rất đáng ghét. Trên hết, hành vi này không thực tế. Bạn không thể tồn tại trong xã hội mà cứ đòi thế giới phải thường xuyên xoay quanh mình, thậm chí luôn luôn xoay quanh mình. Cuộc sống trưởng thành là thỏa hiệp giữa việc được làm những điều bạn muốn và tuân theo chuẩn mực chung của xã hội, giữa cái “Tôi” là trung tâm vũ trụ và cái “Tôi” chỉ như một mắt xích nhỏ nhoi trong guồng máy xã hội khổng lồ. Sự cân bằng rất khó đạt được, và vô số người đã rơi thẳng vào cái bẫy mặc cảm cá nhân, trong khi số ít còn lại giành quyền bước lên đàn áp luật chơi.

Các nhà tâm lý học dành cả sự nghiệp để chữa lành những cảm xúc bị hư hại của con người về Cái Tôi, nhưng trên hành trình siêu nhân, chúng ta phải đặt ra một câu hỏi cấp tiến hơn: Tại sao “Tôi” phải tồn tại ngay từ đầu? “Tôi” vẽ ra một cuộc đời sướng – khổ không thể tiên liệu. “Tôi” cách ly chúng ta khỏi thế giới và hạn chế những điều ta có thể cảm nhận, suy nghĩ, phát ngôn và hành động. Có phải chúng ta thường ngăn mình làm những chuyện bốc đồng bởi ý nghĩ tự động này – “Tôi không phải loại người làm chuyện X”? Chuyện X có thể là bất cứ gì, từ một trò chơi khăm vui vẻ đến phô trương thu nhập hay bỏ việc để đầu quân cho rạp xiếc. Mọi hạn chế do “Tôi” áp đặt đều vô nghĩa. Khuôn mẫu đó chỉ có ích cho những điều kiện xã hội đã lỗi thời. Khi chúng ta nhận ra “Tôi” chỉ là một mô hình tinh thần – và còn là một mô hình rất rung lắc – con đường thay đổi sẽ rộng mở. Một khi mô hình này mất đi sức mạnh cố hữu, chúng ta có thể quyết định hành động mà không còn phụ thuộc vào “Tôi”.

“Tôi” tồn tại để thuyết phục bạn rằng bạn là tạo vật của bầu thực tế ảo này, và việc vượt lên khỏi môi trường mô phỏng là không tưởng, cũng như một tấm ảnh không thể nhảy ra khỏi cái khung chứa nó được. Nguyên nhân khiến con người vướng víu trong ảo ảnh là vì chúng ta bị cái “Tôi” cùng mọi thứ “Tôi” đại diện trói chặt. Có rất nhiều việc phải làm để “Tôi” ngừng chi phối cuộc đời con người. Từ những ký ức đầu tiên của chúng ta về bản thân, “Tôi” đã là người bạn đồng hành thân cận nhất, và “Tôi” dành mọi khoảnh khắc tỉnh táo để bám lấy những trải nghiệm nó cho là đáng mơ ước, đồng thời loại bỏ các trải nghiệm khó chịu. “Tôi” không muốn từ bỏ sức mạnh chi phối chúng ta, vì lý do chính đáng. Có ai đó đặc biệt yêu thương bạn và chỉ riêng bạn khiến cuộc đời đáng sống hơn. Khi “Tôi” phai mờ, còn ai để ta yêu và được yêu nữa? Nhưng đó không phải nguy cơ duy nhất. Mọi điều con người suy nghĩ, phát ngôn và hành động đều nhằm mục đích khiến “Tôi” mạnh mẽ hơn, hạnh phúc hơn và tốt đẹp hơn. Vậy thì hành trình siêu nhân không thể thành công nếu không mang lại cho chúng ta những giá trị viên mãn hơn điều mà cái “Tôi” đang làm.

– Còn tiếp –

Tác phẩm được trích đăng với sự đồng ý của Phương Nam Book.

Đọc bài viết

Trích đăng

Ảo tưởng giữa đời thường

Thế giới hữu hình gây khó chịu đến mức trẻ em và người lớn mới được chữa thị lực thường thích ngồi trong bóng tối để trấn an mình.

Published

on

By

Trích từ: Metahuman – Siêu Nhân Loại
Tác giả: Deepak Chopra
Đơn vị giữ bản quyền: Phương Nam Book
Phát hành: tháng 12.2022

Ai cũng đồng ý sống chân chạm đất tốt hơn là mơ mộng. Vậy nên hẳn sẽ là cú sốc với bạn nếu vỡ lẽ ra rằng bấy lâu nay mình vẫn sống trong ảo mộng. Bạn đã bám víu lấy khối ảo ảnh ấy ngay từ thời thơ ấu. Đến cả những người thực tế, lý trí nhất cũng thường xuyên đắm chìm trong ảo mộng. Tôi không chỉ bàn tới những ảo vọng hoang đường hay tưởng tượng dục tình, hoặc giấc mơ trở thành tỷ phú sau một đêm. Chẳng có gì bạn thấy thực chất như vậy cả. Tất cả đều là ảo ảnh từ chân tới đầu. Lấy điện thoại của bạn ra và xem bất cứ hình ảnh nào mới được lưu đi. Bức ảnh có chiều ngang vài centimet, bất kể là ảnh chụp Grand Canyon, con chuột hay vi trùng. Mắt bạn vẫn cách màn hình điện thoại một khoảng như nhau, nhưng bạn nhận biết Grand Canyon, con chuột và vi trùng với những kích thước hoàn toàn khác biệt. Bằng cách nào chúng ta có thể tự động điều chỉnh kích thước của hình ảnh trên màn hình vậy? Chẳng ai trả lời được, và tình hình càng bí ẩn hơn nếu bạn nhớ ra rằng võng mạc phía sau nhãn cầu là mặt cong và ảnh chiếu lên đó còn bị lộn ngược. Tại sao thế giới quanh ta lại không bị bóp méo như trong nhà gương cười? Bạn có thể nhún vai mà đẩy hết bí mật cho não bộ, cơ quan nhào nặn dữ liệu thô từ mắt và tạo thành bức tranh thế giới thực cho ta. Nhưng làm thế chỉ càng khiến ảo ảnh ăn sâu hơn. Khi nói mắt phản ứng với “ánh sáng thấy được”, ta đã bỏ qua sự thực là các hạt cơ bản của ánh sáng – photon – vốn không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Photon không có độ sáng, độ bóng, màu sắc hay bất kỳ đặc tính nào liên hệ tới ánh sáng. Giống như bộ đếm Geiger nháy đèn liên tục khi phát hiện mức phóng xạ cao và ngược lại, võng mạc cũng “nhấp nháy” liên tục khi hàng triệu photon kích hoạt các tế bào nón và que trong nó, nếu mức sáng giảm xuống (tức là chuyển thành tối) sẽ nháy thưa dần đi. Dù sao thì mọi hình ảnh bạn nghĩ mình nhìn thấy đều đã được xử lý trong não, ở một vùng cụ thể có tên là vỏ não thị giác, nơi hoàn toàn tối. Một bóng đèn chớp làm chói mắt bạn khi đi vào não cũng tối như ánh mờ của những ngôi sao trên trời đêm mà thôi. Các tín hiệu truyền đến vỏ não thị giác không tạo ra hình ảnh, chưa nói tới ảnh 3-D. Bức ảnh bạn ghi lại để hình dung về thế giới thực ra là do não bạn thêu dệt nên. Tương tự, bốn giác quan còn lại cũng chỉ là những “nhấp nháy” trên bề mặt của các tế bào khác. Không ai giải thích được tại sao các dây thần kinh trong mũi lại biến sự bùng nổ của những phân tử đang trôi nổi thành hoa hồng thơm hay đống rác thối. Toàn bộ thế giới ba chiều được thiết lập bằng một ẩn số ma thuật, nhưng đó chắc chắn không phải là khung cảnh thật của hiện thực. Tất cả đều là sản phẩm của tâm trí.

Một nhà khoa học thần kinh sẽ chỉnh đốn tôi, khẳng định thế giới chúng ta nhận thức là sản phẩm của não bộ mới đúng. Song chỉ một vài ví dụ đơn giản cũng có thể lật đổ luận điểm ấy. Theo cơ chế của não bộ, những ký tự trên trang sách này chỉ là đốm đen, không khác gì mấy đốm mực bạn chấm đại ra bằng cọ vẽ. Trước khi bạn học đọc bảng chữ cái, các ký tự chỉ là những đốm đen vô nghĩa, chỉ khi bạn học xong chúng mới trở nên có ý nghĩa. Tuy nhiên về mặt xử lý thông tin, bộ não bạn hiện nay vẫn y như từ lúc ba tuổi trở đi. Tâm trí ta học cách đọc chữ, không phải bộ não. Tương tự vậy, bất cứ điều gì bạn thấy xung quanh – một cây du, thanh chocolate Bỉ, nhà thờ hay nghĩa trang – đều có ý nghĩa là bởi tâm trí đã gán ý nghĩa cho chúng. Một ví dụ khác: Khi trẻ em mù bẩm sinh được trị liệu y tế để có thể nhìn, các em sẽ lúng túng trước những điều mà chúng ta thấy bình thường. Kích thước con bò đằng xa ngang với một con mèo sát bên. Cầu thang trông như được vẽ trên tường; cái bóng là một mảng đen huyền bí cứ bám theo các em khắp nơi. Điều mà trẻ mù bẩm sinh đã bỏ lỡ – và cần bắt kịp – là đường cong lĩnh hội (the learning curve) mà ai ai cũng phải học để định hình hiện thực đời thường. (Thế giới hữu hình gây khó chịu đến mức trẻ em và người lớn mới được chữa thị lực thường thích ngồi trong bóng tối để trấn an mình.) Đường cong lĩnh hội cần thiết để bạn sống trong thế giới này, nhưng bạn cũng tự thích nghi theo những cách rất riêng và đáng ngạc nhiên. Hãy thử nhìn từ góc độ của bạn. Nếu bạn đang nằm trên giường và có ai đó chạm vai để đánh thức bạn, nhìn người đó không to bè ra với cái đầu nho nhỏ tít bên trên. Nhưng hãy nằm đúng vị trí ấy và thử chụp một bức ảnh, hiện thực sẽ bị bóc trần. Thân người ngang tầm mắt bạn trông to lớn lạ thường, trong khi cái đầu ở xa tầm mắt hơn lại nhỏ xíu. Tương tự vậy, khi bạn ngồi bên cạnh nói chuyện với một người, mũi anh ta như phổng hẳn lên, và nếu đối chiếu với ảnh chụp, đôi mắt anh ta trông còn to hơn bàn tay đang đặt trên đùi. Chúng ta tự động che đi hình thù thực tế của sự vật trong góc nhìn cá nhân, và biến đổi dữ liệu bằng năng lực tâm trí. Thông tin đến mắt chỉ cho thấy căn phòng bạn đang ngồi có những bức tường tụ vào nhau ở góc phòng, nhưng bạn biết căn phòng này hình vuông, vì vậy bạn nắn chỉnh dữ liệu cho khớp với hiểu biết đó. Bạn biết cái mũi nhỏ hơn bàn tay, thế nên ở đây cũng cần có sự điều chỉnh dữ liệu hợp lý. Sự thật gây sốc chính là mọi thứ bạn nhận thức đều đã được điều chỉnh. Các phân tử lơ lửng trong vườn được chuyển thành mùi hương. Các tần số rung động được chuyển thành âm thanh để bạn nghe thấy và định dạng. Không có lối thoát khỏi thế giới do tâm trí nhào nặn này. Đây vừa là vinh quang vừa là hiểm họa với nhân loại. Tản bộ trên đường phố London hai trăm năm trước, nhà thơ uyên bác William Blake cảm thán cho những điều trông thấy:

“Trên từng vết sẹo mặt người
Sẹo yếu nhược, sẹo khổ đau.
Trong tiếng nhân loại than van,
Tiếng ỉ ôi của bầy trẻ nhỏ,
Trong mọi âm thanh: mọi điều cấm kỵ,
Tôi nghe thấy gông cùm tâm trí.”

Đó là một khung cảnh đáng buồn, vậy mà vẫn tiếp diễn mãi tới tận ngày nay. Con người cứ loay hoay trong bể khổ và sóng gió với niềm tin sâu sắc rằng chúng ta đã được định trước số phận ấy. Sẽ không gì thay đổi cho đến ngày bạn chấp nhận là nếu tâm trí có thể tạo ra hiện thực thì cũng có thể phá hủy chúng.

- Còn tiếp -

Tác phẩm được trích đăng với sự đồng ý của Phương Nam Book.

Đọc bài viết

Cafe sáng